Giang thị vừa bước lên xe ngựa liền không kiềm chế được hỏi Duệ Vương: “Tại sao con lại nhận quả cầu lửa đấy? Dù có thích con bé cũng nên cân nhắc tình cảnh hiện tại và tương lai.”
Mộ Chiêu Luật cười nói: “Không phải mẫu thân cũng thích nàng sao, năm ngoái vẫn nhắc là muốn Hoàng hậu làm mai.” Tâm tình đang tốt, Mộ Chiêu Luật mím môi khẽ cười, càng thêm phong độ tuấn tú, hăng hái phấn chấn.
Giang thị nói: “Đấy là năm ngoái, hôm sinh nhật con bé, Mộ Thẩm Hoằng phái A Cửu đi tặng quà, chẳng phải con cũng biết? Giấu tài chưa đủ còn xuất đầu lộ diện tranh giành.”
“A Cửu đưa quà chỉ là trò đùa dai, huống hồ vừa rồi khi Hướng Thái phi đề nghị với Hoàng thượng hắn chẳng nói tiếng nào, hiển nhiên không có ý đấy.”
“Hắn bề ngoài nhã nhặn hiền lành thân thiện, ai biết trong lòng đang suy tính gì. Nói về thủ đoạn hắn còn hơn cha hắn, con cẩn thận chút.”
Duệ Vương cười nhạt: “Vì thế, để hắn cho rằng con là một kẻ tham luyến mỹ sắc không thức thời không tốt hơn sao?”
Giang thị hừ một tiếng.
Duệ Vương lại cười: “So với việc để Độc Cô Hoàng hậu đặt một cơ sở ngầm bên cạnh con, cưới nàng hay hơn nhiều, tương lai, An Quốc công, Cung Thượng thư, còn có Hướng Thái phi, đều thành thân thích với chúng ta, chẳng phải là điều mẫu thân mong muốn đấy sao?”
Những lời này đúng là chạm đúng nguyện vọng của Giang thị, trước kia khi định đến Cung gia cầu hôn cũng là duyên cớ này. Gia thế của Cung Khanh không có chỗ nào để chê.
Mộ Linh Trang hoan hỉ cười nói: “Mẫu thân nhát gan, nhờ đại ca quyết đoán mới lấy được mỹ nhân như Cung tỷ tỷ. Con rất muốn chị ấy làm chị dâu của con.”
Giang thị lườm con gái, sẵng giọng: “Các con trẻ tuổi, đến tuổi như ta, mới biết cái gì gọi là cẩn thận mới giữ được thuyền đến vạn năm.”
Khi tin tức truyền đến Cung phủ thì đã là nửa đêm.
Cung Cẩm Lan kinh ngạc nhưng rất vừa lòng, không tính Đông Cung, Duệ Vương chính là quyền thế bậc nhất.
Nếu là ba tháng trước, Cung phu nhân quyết không làm thông gia với Duệ Vương phủ, nhưng từ sau sinh nhật Cung Khanh, tình huống thay đổi, cận kề nguy hiểm, bà đã bị dọa nhiều, kỳ vọng trong lòng hạ thấp dần. So với những con rùa rút đầu không dám dính vào thị phi, Duệ Vương có thể nói là một người đàn ông dám gánh vác, thời khắc mấu chốt dám xuất đầu lộ diện, nguyện ý tiếp nhận “Thái tử phi” trong truyền thuyết thật là đáng quý. Huống chi, vốn mắc bệnh hình thức, Cung phu nhân không thể phàn nàn về tướng mạo Duệ Vương.
Vì mấy lẽ đó, gắng gượng cũng coi như vừa lòng.
Đối với Cung Khanh mà nói, hôn sự này hoàn toàn ngoài dự tính, rõ ràng nhờ Hướng Thái phi nhắc đến tên Nhạc Lỗi, sao lại thành Duệ Vương? Dù Hướng Thái phi có ý đồ riêng mà không nhắc tới Nhạc Lỗi, thì chắc chắn nhắc tới Thái tử, sao lại thành Duệ Vương, nàng suy nghĩ mãi vẫn không ra.
Trước mắt hiện lên ánh mắt sắc bén của Duệ Vương, lòng Cung Khanh bỗng có chút căng thẳng. Dù không phải không biết hắn, nhưng từ khí độ điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén mà nói, hắn hẳn là một người tâm tư sâu sắc. Giang vương phi cũng không phải một người tiết kiệm dầu đốt đèn, gả cho hắn, kỳ thật không bằng Nhạc Lỗi.
Thứ nhất, gia thế Duệ Vương tốt hơn Nhạc Lỗi quá nhiều, tất nhiên, về nhà chồng sẽ có nhiều trói buộc và không hài lòng, thứ hai, gả cho Duệ Vương, chỉ sợ sau này thường xuyên phải gặp Mộ Thẩm Hoằng. Vừa nghĩ tới hắn, lòng nàng nảy ra một cảm xúc khó mà nói rõ.
Hướng Thái phi trải qua một đêm hồi hộp, hôm sau liền ngọc thể bất an, cũng chẳng có gì khó hiểu, tuổi cao sao chịu được tâm trạng lên xuống mấy phen. Bệnh này là vì hôn sự của Cung Khanh, về tình về lý nàng đều nên đi thăm. Hơn nữa, Cung Khanh cũng muốn vào cung để hỏi Thái phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhắc tới tiến cung, Cung Khanh liền mơ hồ đau đầu, nhưng tương lai gả cho Duệ Vương, chỉ sợ sẽ phải tiến cung hàng tháng. Đây là chuyện không tránh được. Ngoài A Cửu, còn một người nàng không muốn gặp là Thái tử Mộ Thẩm Hoằng. Nhưng giờ nàng đã được chỉ hôn với Duệ Vương, dù có gặp Mộ Thẩm Hoằng, hắn cũng không thể làm gì, nói thế nào, nàng cũng đã “có chủ”.
Tâm tâm niệm niệm không nên gặp hai người này, éo le làm sao, mới đến cửa cung đã gặp A Cửu chuẩn bị xuất cung.
Nhìn thấy Cung Khanh, A Cửu lập tức có cảm giác cừu nhân tương kiến hai mắt vằn đỏ. Đã trải qua lần đả kích và suy sụp đầu tiên trong đời, A Cửu quyết đoán coi Cung Khanh là kẻ thù số một, nhưng vì giáo huấn đêm qua, cô ta không thể phát tác trực tiếp như trước. Thứ nhất cô ta sợ chọc giận Thẩm Túy Thạch, thứ hai Cung Khanh nay đã là Duệ Vương phi .
Khí trời càng ngày càng nóng, khi Cung Khanh đứng trước mặt Cửu Công chúa mặt nàng đã ửng hồng như thoa son, lại thêm làn da trắng nõn nà, càng tôn lên dung nhan xinh đẹp như hải đường say ngủ, khó mà diễn tả bằng lời.
Dung mạo tuyệt thế này, khó trách… Vừa nghĩ tới hành động lời nói của Thẩm Túy Thạch tối qua, A Cửu lại thấy tan nát con tim.
“Cung tiểu thư lại tiến cung sao.”
A Cửu lạnh nhạt nói một câu, gượng gạo đè nén cơn tức tối trong lòng.
“Hồi Công chúa, tôi đến thăm Thái phi.”
“Vậy ngươi đi đi.”
Cung Khanh ngẩn ra, sao hôm nay lại tự dưng buông tha cho nàng? Chẳng lẽ là vì thân phận nàng giờ đã thay đổi? Nàng không khỏi buồn cười, không trách được ai nấy đều chen nhau tiến thân, quả nhiên đứng trên cao mới bị ít người dẫm lên đầu, đứng ở vị trí cao nhất thì có thể dẫm lên tất cả.
Đến cung Trùng Dương, đúng lúc gặp Tiết thái y ra về.
Hướng Thái phi mệt mỏi nằm trên giường, thấy Cung Khanh liền tươi tỉnh hơn.
“Bà ngoại cô ngài đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Không có việc gì, tại tối qua… ” nói đến đây, Hướng Thái phi cho lui hết người hầu, kể lại một lượt những phen nguy hiểm tối qua.
Cung Khanh thầm nghĩ: quả nhiên là đoán không sai, căn bản không hề nhắc đến Nhạc Lỗi.
Hướng Thái phi thấy nàng cúi đầu không nói, liền cười nói: “Khanh nhi, Duệ Vương chẳng lẽ không tốt hơn Nhạc Lỗi sao?”
Cung Khanh cười bất đắc dĩ, chuyện đã đến nước này, nói nữa cũng còn ý nghĩa gì.
Hướng Thái phi sợ nàng không vui, liền tìm lời tán dương Duệ Vương, thậm chí còn nói đến đời trước.
“Năm đó mẹ của con không gả cho lão Duệ Vương, rốt cuộc hôm nay con lại gả đến Duệ Vương phủ, đúng là duyên phận.”
Cung Khanh không muốn làm Hướng Thái phi mất hứng, vì thế không nói gì, lòng không cho là đúng. Duệ Vương rốt cuộc là chốn gửi gắm tốt hay không, căn bản nàng không thể xác định, dù vài năm gần đây thường gặp hắn ở cung yến, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Hắn là người như thế nào, chỉ có sau hôn lễ mới biết. Hơn nữa, hắn là cháu ruột của Tuyên Văn Đế, địa vị cao quý hơn nhà họ Cung, tương lai nếu hắn muốn nạp thϊếp nàng làm sao ngăn cản? Nhưng giờ ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể đối mặt, hy vọng Duệ Vương là một người dễ chung sống, có thể sống cùng nàng trọn đời không xa lìa không vứt bỏ.
Về nhà, Cung Khanh kể lại chuyện đã nghe với Cung phu nhân.
Cung phu nhân lập tức có cảm giác bị lừa, giận dữ nói: “Cô cũng thật quá đáng, sao có thể khăng khăng tự quyết định như thế. Rốt cuộc là con lập gia đình hay là bà cụ lập gia đình, không ngó ngàng gì ý kiến của người khác lại tự mình quyết định.”
Cung Khanh nhủ thầm, con chính là lo sợ điều đấy, mới nhân mấy ngày tiến cung liên tục cường điệu, thế mà vẫn không ngăn được tâm tư muốn làm dây tơ hồng của lão nhân gia.
Cung phu nhân còn chưa nguôi cơn tức, quản gia đi vào báo là Giang Vương phi tới chơi.
Cung phu nhân lập tức nói: “Mau mời.”
Người tới không chỉ có Giang Vương phi, còn có Duệ Vương.
Cung Khanh nhìn thấy hắn không khỏi đỏ mặt. Chào hỏi hai người xong nàng liền lui vào trong tránh dị nghị.
Đã là đầu hè, hoa viên Cung phủ rất rực rỡ, cả vườn hoa như một tấm gấm tươi đẹp. Hoa tường vi đang đúng độ nở rộ, vô cùng tươi tắn.
Cung Khanh ngồi trên xích đu, thất thần ngắm hoa.
Hôn sự rốt cục đã xác định, nếu không có gì thay đổi, ước chừng mùa xuân tới sẽ gả cho Mộ Chiêu Luật. Nghĩ đến lúc đấy, nàng lại có chút hồi hộp, không thể diễn tả thành lời, tóm lại căng thẳng lo lắng nhiều hơn vui mừng. Dù sao, đối với nàng mà nói, Duệ Vương chỉ như người xa lạ.
Khi Mộ Chiêu Luật bước qua cửa tròn bỗng thấy ngơ ngẩn. Một thiếu nữ đang ngồi trên xích đu, mắt khẽ nhắm, mặt hoa da phấn như thơ như họa, đẹp át muôn hoa.
Xiêm y hồng phấn, tà váy lả lướt trên mặt đất, ảo diệu như tiên nữ lạc bước phàm trần.
“Tiểu thư, Duệ Vương đến.” Vân Diệp khẽ lên tiếng.
Cung Khanh sực tỉnh, vừa đưa mắt đã gặp ngay phải ánh mắt sắc bén sâu sắc của Duệ Vương. Nàng vội ra khỏi xích đu, nhún mình thi lễ.
Vân Diệp và Vân Hủy đã thức thời tránh sang một bên.
Mộ Chiêu Luật nhìn nàng, nhất thời không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ.
Cung Khanh dù không phải lần đầu tiên gặp hắn, nhưng là lần đầu tiên tiếp xúc với hắn ở cự ly gần thế. Nghĩ đến vẻ lạnh lùng của hắn nàng liền thấy căng thẳng.
Mộ Chiêu Luật lên tiếng trước: “Mấy tháng nữa, ta và nàng sẽ là vợ chồng .”
Cung Khanh có chút lúng túng, cúi đầu không nói.
“Ta chỉ mong thời gian trôi thật nhanh.”
Cung Khanh đỏ mặt, không nghĩ hắn lại nói trực tiếp như thế, so với dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng bình thường đúng là một trời một vực.
Hắn cười nói: “Ta còn nhớ vào tết Nguyên Tiêu, nàng giải một mạch bốn mươi chín câu đố đèn, sao hôm nay lại kiệm lời như thế, nhìn thấy ta thì không có gì để nói sao?”
Nàng nghe vậy thì ngẩn ra, không kiềm chế được hỏi: “Tại sao Vương gia biết?”
“Bởi vì tối đó ta ngồi trên lầu hai, hẹn cùng Tiết Nhị.”
“Vậy tại sao Vương gia biết là ta?”
Mộ Chiêu Luật mỉm cười: “Đoán.”
“Tại sao lại đoán là ta?”
“Bởi vì có quá nhiều điều trùng hợp, ta vốn không tin đấy là ngẫu nhiên. Sau khi nàng giải câu đố đèn xong, đã trở lại Đăng Nguyệt Lâu. Ta đi theo thấy quản gia Cung phủ, biết trên lầu nhất định là Cung phu nhân, vì thế đoán người giải câu đố đèn là thiên kim của Cung Thượng thư.”
Cung Khanh giật mình, không kiềm chế được hỏi tiếp: “Tối hôm đấy Vương gia đeo mặt nạ gì?”
“Mặt nạ trừ tà.”
Cung Khanh thấy lòng chấn động, tim bỗng loạn nhịp.
Người đó… chẳng lẽ là hắn?
“Vương gia có… nhìn thấy viên trân châu không?” Nàng đỏ mặt, kích động hỏi. Ánh mắt của hắn sắc bén sáng như sao, quả thật có phần giống đôi mắt sau mặt nạ trừ tà, nhưng ánh mắt kia còn ẩn chứa mấy tia ranh mãnh, nàng không kiềm chế được nhìn hắn chăm chú, nghĩ muốn tìm mấy tia ranh mãnh kia.
Hắn cười cười: “Trân châu?”
Đúng lúc đấy, ngoài cửa tròn có tiếng Cung phu nhân vọng đến, bà cùng Giang thị đi vào hoa viên.
Cung phu nhân nhìn con gái đứng cạnh Duệ Vương, nam tuấn tú nữ yêu kiều, thật là xứng đôi, tâm trạng cũng tốt hơn.
Giang thị đi tới, nói với Mộ Chiêu Luật: “Thật là nôn nóng, chỉ mấy tháng nữa là thành thân, ngày ngày đều thấy, lại nhân cơ hội đến hậu hoa viên gặp Khanh nhi, nói ra không sợ người ta chê cười sao.”
Cung Khanh lập tức đỏ mặt.
Mộ Chiêu Luật cười cười, không biện bạch. Sau đó cùng Giang thị cáo từ .
Cung phu nhân nói: “Bọn họ tới lấy thϊếp canh của con, đưa đến Ti Thiên Giám so bát tự.”
Cung Khanh ngẩn ra, “Đưa đến Ti Thiên Giám?”
“Duệ Vương là hoàng thân, vì thế thϊếp canh của con và hắn đều phải đưa đến Ti Thiên Giám thỉnh Thuần Vu Thiên Mục so bát tự.” Nói đến đây, Cung phu nhân cười nói: “Có thể thấy hắn rất có tình cảm với con, hôm qua Thánh thượng mới hạ chỉ, hôm nay đã vội vã tới lấy thϊếp canh, còn là đích thân đến lấy, có thể thấy thật sự nóng lòng.”
Cung Khanh càng đỏ mặt hơn.
Cung phu nhân nói: “Mẹ chỉ có con là đứa con duy nhất, nhất định phải tổ chức cho con một hôn lễ thật long trọng. Con yên tâm, nếu Duệ Vương dám bắt nạt con, lão nương ta sẽ cạo đầu hắn.”
Cung Khanh không nhịn được cười phì, “Không phiền ngài động thủ, con sẽ tự làm.”
Trong một ngày, tin Hoàng thượng chỉ hôn cho Duệ Vương và Cung Khanh lan khắp kinh thành, lời đồn về thiên kim của Cung Thượng thư và Thái tử rốt cuộc lắng xuống.
Cung phu nhân không khỏi thầm than thở, năm đó bà không gả cho lão Duệ Vương, giờ rốt cuộc con gái lại thành Duệ Vương phi. Giang thị từ bạn tâm giao, sau đó hoành đao đoạt bất ái, giờ lại thành thông gia, không thể không cười một tiếng gạt bỏ oán thù. Haizzz, nhân sinh thật là cái vòng luẩn quẩn đầy cẩu huyết.
Cung Khanh từ sau hôm gặp Duệ Vương cõi lòng vốn giá lạnh chợt trở nên kích động không thôi. Người đó rốt cuộc có phải hắn hay không? Nếu đúng thì thật tốt quá. Uhm, lúc nào gặp lại nhất định phải hỏi một chút.
A Cửu trải qua mấy ngày dài tựa năm, quấn quít lấy Độc Cô Hoàng hậu, hy vọng có thể khuyên Độc Cô Hoàng hậu thay đổi chủ ý. Ai ngờ Độc Cô Hoàng hậu xưa nay nuông chiều mà giờ cứng rắn không thể lay chuyển, mặc cho A Cửu làm nũng như thế nào cũng không chịu đồng ý, cuối cùng phiền quá chỉ nói một câu.
“Nếu con muốn lập gia đình với Thẩm Túy Thạch, trừ phi hắn tự mình mở miệng xin ta và phụ hoàng con, nếu không, chuyện này đừng bao giờ nhắc lại nữa.”
A Cửu nghe xong như rơi xuống vực sâu, nước mắt lưng tròng. “Mẫu hậu nhẫn tâm, dù bây giờ hắn chưa tình nguyện, thành thân rồi con sẽ chung sống thật tốt, nhất định có thể lâu ngày sinh tình.”
Độc Cô Hoàng hậu cười lạnh: “Con nghĩ đơn giản thế sao, con cho là con đối tốt với hắn thì hắn sẽ có tình cảm với con sao? Nếu đơn giản thế thì đâu có nam si nữ oán. Có những người dù con có móc tim ra hắn cũng chưa chắc đã rung động. A Cửu con đừng nói nữa, mẫu hậu làm vậy là vì muốn tốt cho con, mẫu hậu không muốn con phải đau khổ, cả đời là thời gian rất dài, nếu lòng không thoải mái, vinh hoa phú quý đến đâu cũng không mang lại hạnh phúc.” Độc Cô Hoàng hậu nói đến đây thở dài, “Mẫu hậu thà là để lúc này con hận ta, cũng không thể để con đau khổ tương lai.”
A Cửu nghe thế mới biết thì ra mẫu thân cương nghị cố chấp đến thế. Nếu mẫu hậu đã không đổi ý, xem ra chỉ có thể đi xin phụ hoàng. Cô ta đang định đứng dậy đến điện Cần Chính, đã thấy nội thị xướng Hoàng thượng giá lâm.
A Cửu đứng dậy, cùng Độc Cô Hoàng hậu đi tới cửa điện nghênh đón Tuyên Văn Đế.
Tuyên Văn Đế không đến một mình, đi cùng ông ấy, chính là quan Giám chính Thuần Vu Thiên Mục của Ti Thiên Giám.
Thuần Vu Thiên Mục trong mắt thế nhân như thần tiên sống. Năm đó ông ấy phán Độc Cô Hoàng hậu phạm vào sao Cửu Nữ, sau khi phá giải thành công, Độc Cô Hoàng hậu vô cùng nể trọng, bổ nhiệm ông ấy làm quan Giám chính. Người này ít giao du, rất nhiều người tới cửa bái kiến đều bị chặn ngoài cửa, nếu muốn nhờ ông ấy xem tướng hoặc chỉ điểm mấy câu thì khó ngang lên trời.
Xét ngoại hình, ông ấy chỉ là một người đàn ông ngoài năm mươi bình thường, dáng người trung bình, dung mạo xấu xí, hai hàng lông mày và đôi mắt sáng quắc tựa vẽ rồng thêm mắt, làm sáng cả tướng mạo.
A Cửu thấy ông ấy mà sửng sốt, lòng thầm nhủ xưa nay ít thấy người này tiến cung, sao hôm nay lại đi cùng phụ hoàng?
“Tử Đồng, trẫm có chuyện thương lượng với nàng.” Tuyên Văn Đế có vẻ mặt rất nghiêm túc, vào trong điện liền ngồi xuống, quay sang gật đầu với Thuần Vu Thiên Mục: “Ái khanh nói thẳng.”
Thuần Vu Thiên Mục thi lễ với Độc Cô Hoàng hậu, nói: “Nương nương, hôm qua thϊếp canh của Duệ Vương và Cung tiểu thư được đưa đến Ti Thiên Giám. Thần phát hiện, Cung tiểu thư có mệnh quý không thể nói, Duệ Vương vốn là mệnh tiềm long tại uyên (nôm na là rồng ẩn mình dưới vực), nếu Cung tiểu thư gả cho Duệ Vương, chỉ sợ… .”
Thuần Vu Thiên Mục bỏ lửng câu nói, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Độc Cô Hoàng hậu thấy lòng trùng xuống, nhiều năm trước bà để Thuần Vu Thiên Mục nhìn qua tướng mạo Duệ Vương, cũng tính lá số tử vi, kết quả Thuần Vu Thiên Mục kết luận, Duệ Vương là mệnh tiềm long tại uyên, một khi có cơ hội, sẽ bay lên trời cao. Chính vì nguyên nhân đấy, Độc Cô Hoàng hậu một mực âm thầm đề phòng Duệ Vương. Giang Vương phi nhận ra ít nhiều, vì thế mấy năm qua vẫn bị theo dõi, cũng dạy hai con phải cẩn trọng, làm người khiêm tốn, tiếng tăm mịt mờ.
Sắc mặt Độc Cô Hoàng hậu càng lúc càng khó coi, nằm mơ cũng không thể ngờ, Cung Khanh lại có số mệnh cao quý thế, nếu gả cho Duệ Vương, chẳng phải là để Duệ Vương như hổ thêm cánh? Nghiêm trọng hơn, có lẽ nào Cung Khanh là “cơ hội” kia? Bởi vì hai người thành hôn rồi, An Quốc công phủ, Thượng thư phủ, Duệ Vương phủ sẽ thành một khối.
Nghĩ đến đấy, Độc Cô Hoàng hậu âm thầm hối hận, tối hôm đó đúng là vì tình huống quá loạn, vì nghĩ đến A Cửu, Tuyên Văn Đế lại đồng ý quá nhanh, bà ta không kịp ngăn cản. Bà ta đã dự định cài một cơ sở ngầm bên cạnh Duệ Vương, đã định gả Tiết Giai cho Duệ Vương.
Bà ta không khống chế được nhìn Tuyên Văn Đế. Thần sắc Tuyên Văn Đế giờ càng nặng nề hơn.
Thuần Vu Thiên Mục trầm giọng nói: “Sự tình trọng đại, thần không dám khinh thường, đặc biệt đến xin chỉ thị của Hoàng thượng và nương nương, thần muốn nhìn qua tướng mạo Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn Đế nói: “Thuần Vu ái khanh trước giờ hành sự cẩn trọng, chuyện này đúng là trọng đại, trẫm đã triệu Duệ Vương và Cung Khanh vào cung, một lát nữa sẽ để Thuần Vu ái khanh xem qua. Nếu … ” nói đến đây, Tuyên Văn Đế lộ vẻ khó xử, ngừng một chút mới nói: “May là Duệ Vương còn chưa làm lễ nạp thái.”
Ngụ ý là nếu Cung Khanh quả thật có tướng mẫu nghi thiên hạ thì hôn sự này phải hủy bỏ.
Độc Cô Hoàng hậu cũng nghĩ tới kết quả này, nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu Cung Khanh có tướng mẫu nghi thiên hạ vậy chẳng phải là phải gả cho Mộ Thẩm Hoằng làm Thái tử phi?
Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoàng hậu lập tức như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Cung Khanh bị triệu vào cung, thấy trong điện Tiêu Phòng không chỉ có Mộ Chiêu Luật, còn có Thuần Vu Thiên Mục.
Vị này là cao nhân xem tướng trong truyền thuyết, quan Giám chính của Ti Thiên Giám, Cung Khanh đã sớm nghe nói đại danh của ông ấy, nhưng chỉ nhìn thấy từ xa khi còn nhỏ. Người này thần bí khó lường, giống như lánh đời.
Thuần Vu Thiên Mục có đôi mắt sáng như sao, từ khi Cung Khanh bước vào liền nhìn nàng chằm chằm
Cung Khanh quỳ lạy Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu, vẫn cảm giác một ánh mắt sắc bén đang nhìn. Nàng chưa bao giờ gặp người nào nhìn chằm chằm càn rỡ như thế, không khỏi lúng túng, tim cũng đập nhanh hơn.
Tuyên Văn Đế nói: “Bình thân, ban ngồi.”
Cung Khanh tạ ơn đứng dậy, ngồi xuống.
Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả đều nhìn nàng.
Cung Khanh kinh ngạc trong lòng, Tuyên Văn Đế rốt cuộc triệu kiến nàng làm gì?
Duệ Vương cũng nghi vấn y như vậy, không biết tại sao đột nhiên bị triệu tiến cung.
Thuần Vu Thiên Mục nhìn thẳng vào Cung Khanh.
Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, Cung Khanh cảm giác căng thẳng chưa từng có, như bị vây bởi một tấm lưới.
Thuần Vu Thiên Mục nhìn từ trán nàng, ánh mắt sáng quắc lướt xuống cằm, xong một lượt mới thu hồi, xoay người nói với đế hậu từng tiếng rõ ràng: “Cung tiểu thư đúng là có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Vừa dứt lời, Cung Khanh như bị sét đánh, chỉ chớp mắt đã thấy đại não trống rỗng.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Trong sự yên tĩnh, Duệ Vương đột nhiên quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Thần sợ hãi, thỉnh Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Cung Khanh đột nhiên ngẩn ra, hiểu ra trong khoảnh khắc, nàng có tướng mẫu nghi thiên hạ, nếu hắn cưới nàng chẳng phải ý đồ tương lai quân lâm thiên hạ? Đấy là tội đại nghịch bất đạo, hắn làm sao gánh vác được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thái Tử: Khanh Khanh, nàng thấy chiêu này của ta thế nào?
Khanh Khanh: hừ, có phải ngươi đã hối lộ Thuần Vu Thiên Mục?
Thái Tử: nào có, từ bây giờ không thể phung phí dù là một xu, ta đang muốn lấy vợ, phải để dành tiền.
Khanh Khanh: …
Thái Tử: hắc hắc