Mặc dù Cung Khanh không tin Tiết Giai hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin chút gì.
Ý đồ của Tiết Giai rõ ràng không đơn giản chỉ là đến tiết lộ tin tức, nhất định cô ta có dụng ý khác. Nhưng dù cô ta có ý đồ gì, Cung Khanh cũng cảm thấy mình đang bị đe dọa.
Vốn dĩ nàng cũng cho là việc A Cửu mang quà tức là việc nàng gả cho Mộ Thẩm Hoằng đã là sự thật khó sửa, dù lòng không tình nguyện, nhưng ít ra cũng lấy được chồng. Nhưng hôm nay Tiết Giai lại tiết lộ ý tứ của Độc Cô Hoàng hậu, tình huống liền trở nên gay go gấp mười, con đường lập gia đình càng thêm gian truân. Trừ phi có người nào không ngại những lời đồn giữa nàng và Thái tử, lại càng không sợ bị thiên hạ dị nghị dèm pha. Đối với con em quý tộc kinh thành vốn coi thể diện hơn cả tính mạng, ước chừng vạn người không kiếm được một.
Cung Khanh không ngờ chuyện hôn nhân của bản thân lại trở nên bế tắc thế này, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Cung phu nhân vừa nóng ruột vừa bực tức, lòng thầm băm nát Thái tử. Đều tại tên Thái tử kia, tạo ra sóng gió này khiến con gái bà không lấy được chồng.
Cung phu nhân vừa đi vòng tròn vừa nói:
“Sớm biết thế không bằng gả con cho Nhạc Lỗi. Đứa bé kia võ công cao lại từng cứu con.”
“Đều tại cha con, hôm đó mời Thẩm Túy Thạch tới nhà dùng cơm, hỏi thẳng có hơn không, cứ phải lòng vòng ám chỉ.”
“Haizzz, sớm biết thế đồng ý Tiết Nhị kia cho rồi.”
Cung phu nhân nhắc tới Tiết Nhị, khiến Cung Khanh dở khóc dở cười: “Mẫu thân, mẹ nói gì vậy, như thể con không thể lấy được chồng đến nơi vậy.”
“Con gái, con đang phải đối mặt với một tình huống rất gay go.” Cung phu nhân hai mắt đỏ hoe, sắp bật khóc.
Cung Khanh vội vàng an ủi: “Mẫu thân đừng nóng vội, lời Tiết Giai không thể tin hoàn toàn, biện pháp lúc này là thăm dò rõ ràng thái độ của Độc Cô Hoàng hậu, sau đó lại tính tiếp.” Đế hậu đang tuổi tráng niên, hôn sự của Thái tử phải do Độc Cô Hoàng hậu và Tuyên Văn Đế làm chủ, thăm dò rõ ràng ý tứ của Độc Cô Hoàng hậu là việc cấp bách nhất.
Cung phu nhân lo lắng chẳng nghĩ được gì, “Chúng ta thăm dò thế nào, đâu thể đi hỏi trực tiếp?”
Cung Khanh mỉm cười: “Đương nhiên không thể. Mẫu thân nên nhờ mợ hỏi qua Triệu Quốc phu nhân.”
Cung phu nhân vừa nghe liền tỉnh ngộ. Thật chí lý, Triệu Quốc phu nhân nhất định sẽ biết tâm tư Hoàng hậu, Hàn thị đã là thông gia với Triệu quốc phu nhân nhờ bà ấy hỏi hộ là chính xác nhất.
Vì vậy, Cung phu nhân nhanh chóng chuẩn bị một phần hậu lễ, dẫn theo Cung Khanh đến An Quốc công phủ.
Hàn thị gần đây tâm trạng rất tốt, rốt cục hôn sự của Hướng Uyển Ngọc đã chắc chắn, sính lễ của Định Viễn Hầu phủ sẽ đưa tới trong nay mai.
Cung phu nhân không e dè gì, nói thẳng vấn đề với chị đâu.
Hàn thị cười nói: “Chuyện này có khó khăn gì, hôm nay ta và Triệu Quốc phu nhân đã là thông gia, hỏi một câu chỉ là chuyện rất nhỏ, Nhị muội tạm thời chờ trong phủ, ta lập tức đi hỏi thăm.”
Cung phu nhân vạn phần cảm tạ, cùng Cung Khanh chờ tin tức của Hàn thị.
Ngày sinh nhật Cung khanh, Hướng Uyển Ngọc cũng đến dự, vốn cho là Cung Khanh nhất định sẽ gả cho Thái tử, không ngờ lại có chuyện sâu xa này, cô ta cũng thấy kỳ quái, vì vậy nghĩ tới một khả năng khác. Tặng quà có lẽ không phải ý của Mộ Thẩm Hoằng, mà là A Cửu mượn danh mang đến, mục đích là tạo hiểu lầm cho mọi người, khiến Cung Khanh không lấy được chồng. Đối với người vốn hay ghen tỵ như A Cửu, rất có khả năng là trả thù Cung Khanh đã gặp Thẩm Túy Thạch hôm Thanh Minh.
Nghĩ vậy, Hướng Uyển Ngọc đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hưng phấn không thôi. Như vậy là cho Thẩm Túy Thạch và Cung Khanh một cơ hội tuyệt hảo.
Hàn thị đi đến Định Viễn Hầu phủ rồi về rất nhanh, sắc mặt không được tươi tắn cho lắm.
Cung phu nhân thấy thế liền thất thần, vội vàng đi tới hỏi: “Như thế nào?”
Hàn thị nhìn Cung phu nhân một chút, an ủi một câu: “Nhị muội nghe xong đừng nóng vội.”
Cung phu nhân càng nghe càng khẩn cấp, “Rốt cuộc là như thế nào?”
“Đúng là Hoàng hậu không muốn Khanh nhi gả cho Thái tử. Triệu Quốc phu nhân nói, A Cửu không thích Khanh nhi, Hoàng hậu yêu chiều Công chúa, không muốn chị dâu em chồng thành thù, vì thế chưa bao giờ cân nhắc đến Khanh nhi.”
Cung phu nhân vừa nghe liền như bị sét đánh. Không biết nên vui hay nên phát điên.
Độc Cô Hoàng hậu không muốn để Cung Khanh tiến cung, đây vốn là tin tốt, nhưng quà sinh nhật của Mộ Thẩm Hoằng đã sớm truyền khắp kinh thành, Cung Khanh không gả cho hắn còn ai dám lấy?
Hàn thị cũng không ngờ chuyện sẽ thành thế này, trong lúc nhất thời cũng thở dài.
Hướng Uyển Ngọc lại mừng thầm trong lòng. Rốt cục cũng có cơ hội trả thù A Cửu.
Ra khỏi An Quốc công phủ, Cung phu nhân ngơ ngác buồn bã ỉu xìu, tựa như mất hồn. Ở kinh thành trung tâm chính trị quyền lực, phàm là viên quan nhỏ cũng có sự giác ngộ chính trị cao, còn biết điều và biết giữ mình.
Thái tử phi trong truyền thuyết, hỏi ai dám lấy? Dù chỉ là đồn đại thì không có lửa làm sao có khói, thà rằng tin là nó đúng chứ không thể cho rằng nó sai.
Huống hồ tương lai Thái tử đăng cơ, vạn nhất tâm huyết trào dâng muốn cùng Cung tiểu thư nối lại tình xưa, đến lúc đó mọc cặp sừng trên đầu chỉ thành trò cười cho thiên hạ.
Tóm lại, mọi người sẽ ôm ý nghĩ “thà tìm con dâu xấu, cũng không lấy một người phiền phức”, dù có là kinh thành đệ nhất mỹ nhân cũng xin từ chối, kẻ hèn này không dám.
Nghĩ đến kết cục đấy, Cung phu nhân chỉ muốn bạo phát hét to như sư tử hống, hận không thể hét đến vượt qua các bức tường hoàng cung cho tên Thái tử kia bầm dập.
Cung Khanh an ủi: “Mẫu thân đừng nóng vội, chỉ là lời đồn, một thời gian sẽ tự động biến mất.”
Cung phu nhân xoa eo nói: “Sao ta không nóng vội cho được, Thái tử làm thế ai nấy đều hay, còn ai dám bàn chuyện hôn nhân với nhà ta.”
Cung Khanh suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.”Mẫu thân, con có biện pháp này.”
Cung phu nhân mở to mắt, “Biện pháp gì?”
Cung Khanh lại cười nói: “Gậy ông đập lưng ông.”
“Ý con là sao?”
Cung Khanh không nhanh không chậm nói: “Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, Thái tử bày mưu, chỉ có thể để Hoàng thượng giải quyết, mới có thể bịt được miệng lưỡi thế gian. Trước tiên mẫu thân chọn một người thích hợp, sau đó đi nhờ Thái Phi ra mặt, đi cầu Hoàng thượng ban hôn. Như vậy, vừa dẹp được lời đồn, cũng sẽ không bị đối phương từ chối.”
Cung phu nhân vừa nghe liền hoan hỉ ôm con gái hôn một cái, “Đúng là con gái ta thông minh, thật là ý hay.”
Mẹ đẻ Tuyên Văn Đế mất sớm, Hướng Thái phi là phi tần có địa vị cao nhất, Tuyên Văn Đế tương đối kính trọng bà cụ, chắc chắn sẽ nể mặt. Thánh thượng đã mở miệng vàng lời ngọc ban hôn, thứ nhất là nói lên lời đồn giữa Cung Khanh với Đông Cung Thái tử là giả, thứ hai là người được ban hôn cũng không dám cự tuyệt, con gái có thể xuất giá long trọng, đúng là gạt được một nỗi lo lớn.
Cung Khanh lại nói: “Mẫu thân, chuyện này phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể lộ cho bất cứ ai, ngay cả cha con cũng phải dấu.” Tóm lại, quyết không thể để lộ chút gì, tránh phát sinh rắc rối.
Giải quyết được vấn đề này, Cung Khanh cũng buông được tảng đá lớn trong lòng. Hừ hừ, Thái tử điện hạ, đừng quên trên đầu ngài còn một nhân vật to hơn, chờ lão nhân gia ông ta chỉ hôn, xem ngài sẽ có thái độ gì?
Nghĩ vậy, Cung Khanh không nhịn được thản nhiên cười một tiếng, tâm tình rất sảng khoái.
Cung phu nhân có diệu kế của nữ nhi, không còn lo lắng.
Vốn dĩ bà vội vã dự định đính hôn cho Cung Khanh là tránh năm sau tuyển vào Đông Cung, giờ Độc Cô Hoàng hậu đã không muốn, vậy thì càng hay.
Bà nhất định sẽ cẩn thận chọn ra một người, để nhờ với Hướng Thái phi, khiến hoàng thượng hạ chỉ. Nghĩ vậy, Cung phu nhân không khỏi lòng đầy kiêu ngạo, con gái của ta đúng là thông minh hơn người. Dù A Cửu và Độc Cô Hoàng hậu có chung ý nghĩ, vẫn còn hoàng đế bệ hạ thánh minh, đó mới là nhân vật to nhất, nhất ngôn cửu đỉnh, chí tôn vô thượng.
Về nhà nhất định phải chọn lấy một con rể vừa lòng. Vừa gia thế trong sạch, lại phải có học vấn, tướng mạo tuấn tú. Người như thế cũng không dễ tìm. Cung phu nhân rỗi rãi liền ra khỏi phủ, điều tra như nhân viên tình báo.
Lúc này, lời đồn về Cung Khanh và Thái tử đã gây xôn xao lắm rồi, các phu nhân khắp kinh thành hễ trà dư tửu hậu là nói về tình cảm mập mờ khó xác định của Thái tử và đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Thẩm Túy Thạch nghe mà hụt hẫng, không cam lòng, tiếc nuối, đủ loại cảm giác, trăm vị đắng cay.
Hôm đó về phủ, quản gia đưa tới một phong thư, nói là quản gia An Quốc công phủ đưa tới.
An Quốc công phủ? Thẩm Túy Thạch có chút nghi hoặc, mở thư, thấy nét chữ con gái.
“Buổi trưa ngày mai, dưới cây liễu cửa Tây An Quốc công phủ.”
Không có tên người gửi, là ai hẹn hắn gặp mặt?
Thẩm Túy Thạch đột nhiên nhớ ra quan hệ giữa Cung Khanh và An Quốc công phủ, lòng thầm chấn động, có phải nàng hẹn hắn, vì sợ bị người khác bắt gặp nên hẹn ở nhà ngoại?
Nghĩ như thế, hắn liền thấy hưng phấn.
Ngày hôm sau, chưa đến trưa, hắn đã chạy đến cửa Tây An Quốc công phủ. Đó là một ngõ nhỏ yên tĩnh, liễu rủ xanh rì. Sắc xanh non mướt mát như một làn khói.
“Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch quay đầu lại, thấy một cô gái đội mũ có rèm che, cùng hai thị nữ đi ra từ cửa Tây. Nhìn dáng người, rất giống Cung Khanh, tim hắn đập loạn, cảm giác mừng rỡ không thể khống chế.
Hai người thị nữ chờ ở bậc thềm cửa Tây, cô gái kia một mình đi đến, thi lễ trước mặt hắn.
“Thϊếp thân là biểu tỷ của Cung Khanh, Hướng Uyển Ngọc.”
Không phải Cung Khanh, Thẩm Túy Thạch có chút thất vọng, chắp tay hoàn lễ: “Hướng tiểu thư có gì căn dặn?”
Hướng Uyển Ngọc cười cười: “Cung Khanh nhờ ta hẹn đại nhân đến đây, là có một chuyện muốn cầu.”
Nghe thấy tên Cung Khanh, Thẩm Túy Thạch vội nói: “Hướng tiểu thư mời nói.”
“Tình cảnh hiện giờ của Cung Khanh, chắc Thẩm đại nhân cũng đã biết ít nhiều. Cửu công chúa không biết có ý gì, giữa bàn dân thiên hạ tặng Cung tiểu thư hai món quà, khiến ai nấy đều hiểu lầm. Ai nấy đều cho là Thái tử muốn cưới Cung tiểu thư làm Thái tử phi. Nhưng thật ra không phải thế. Hoàng Hậu căn bản không có ý đó.”
Thẩm Túy Thạch nghe đến đó không khỏi ngẩn ra. Lời của Hướng Uyển Ngọc khác hẳn lời đồn ngoài kia.
“Cung Khanh không muốn tiến cung, nhưng vì A Cửu tặng quà thay Thái tử, ai nấy đều hiểu lầm biểu muội và Thái tử có quan hệ mập mờ, đến lúc này chỉ sợ không còn ai dám tính chuyện cưới xin.” Nói đến đây, Hướng Uyển Ngọc buồn bã nói: “Nói đi cũng phải nói lại, biểu muội của ta chịu thiệt thòi đấy cũng là do Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch nghe thế liền thấy cắn rứt lương tâm.
“Thẩm đại nhân từng chịu ân huệ của biểu muội, hôm nay biểu muội vì Thẩm đại nhân mà rơi vào tình cảnh này, chẳng lẽ Thẩm đại nhân không muốn làm gì cho biểu muội sao?”
“Thẩm mỗ dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối.”
Hướng Uyển Ngọc cười phì: “Không cần thế, chỉ cầu Thẩm đại nhân có thể lấy biểu muội của ta.”
Thẩm Túy Thạch lại ngẩn ra, nhưng lòng lại thoáng một tia mừng rỡ.
“Nếu Cung tiểu thư đồng ý, Thẩm mỗ cầu còn không được.”
“Biểu muội của ta tất nhiên đồng ý, chỉ là không biết Thẩm đại nhân có dám hay không, Công chúa …” Hướng Uyển Ngọc nói một nửa, thở dài sâu kín.
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, thấp giọng nói: “Thẩm mỗ nhất định không phụ bạc tiểu thư.”
“Ta cũng an tâm, những lời này, biểu muội không tiện nói, chỉ có thể nhờ ta chuyển lời. Thẩm đại nhân nếu có lòng, nên chọn một ngày tốt, lập tức tới cửa cầu hôn, tốt nhất là lặng yên tiến hành, đừng để người ngoài hay biết. Cô của ta là người không câu nệ tiểu tiết, biểu muội càng không tham hư vinh. Thẩm đại nhân cứ giản lược tất cả. Chờ ván đã đóng thuyền, A Cửu cũng không thể làm gì Thẩm đại nhân.”
“Đa tạ Hướng tiểu thư chỉ điểm, Thẩm mỗ lập tức đi chuẩn bị.” Thẩm Túy Thạch mừng rỡ không thôi, nỗi u oán mấy ngày qua tan thành mây khói, chỉ cảm thấy gió xuân ấm áp, người như muốn bay lên mây.
Hướng Uyển Ngọc mỉm cười vừa lòng, xoay người hồi phủ.