Thái tử điện hạ bị người đẹp coi như không khí, không thể làm gì khác hơn là tạm thời hồi cung, trở về với công việc. Vừa về đến Đông Cung, nội thị Vạn Minh Lâm bên người Độc Cô Hoàng hậu thỉnh hắn đi điện Tiêu Phòng.
Trong điện Tiêu Phòng đèn đuốc sáng choang, A Cửu quấn lấy Độc Cô Hoàng hậu, như một con mèo lười.
Triệu Quốc phu nhân và Tiết Giai cũng có mặt.
Mộ Thẩm Hoằng đi vào, Độc Cô Hoàng hậu liền mỉm cười, “Hoàng nhi, con lại đây.”
Mộ Thẩm Hoằng đi tới ngồi xuống, chưa chờ Độc Cô Hoàng hậu mở lời đã nói: “Hẳn là mẫu hậu muốn hỏi nhi thần, trong hai mươi bốn vị cô nương, ai thích hợp hơn?”
Độc Cô Hoàng hậu cười: “Đúng là ý đó. Triệu quốc phu nhân cũng ở đây, đều là người nhà, có thể cùng bàn.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nhợt nhạt: “Chuyện hôn sự của nhi thần chẳng lẽ không phải do mẫu hậu phụ hoàng làm chủ, lời nhi thần nói tính làm gì.”
Độc Cô Hoàng hậu nói: “Con thật là, dù là chúng ta làm chủ, cũng muốn hỏi qua ý con.”
Mộ Thẩm Hoằng cười hừ một tiếng: “Nếu nhi thần không thể làm chủ, cần gì phải hỏi ý của nhi thần.”
“Con thật là, tốt xấu gì cứ nói ra, sao con biết con thích mà ta và phụ hoàng con không thích?”
Mộ Thẩm Hoằng cười cười không nói. Nghe bùi tai lắm…
Độc Cô Hoàng hậu nói: “Con nói đi, chỉ cần không phải Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh, ai cũng có thể thương lượng.”
Quả nhiên…
“Những cô nương đấy, dù là gia thế hay dung mạo đều khó phân cao thấp, nếu được, mẫu hậu cứ tùy tiện chọn ai cũng được.” Mộ Thẩm Hoằng chẳng có chút hứng thú nào, giọng điệu nhạt nhẽo như thể chuyện không liên quan tới hắn.
Độc Cô Hoàng hậu rất không vui, chịu đựng nói: “Rốt cuộc con thích ai? Ít nhiều cũng phải có người thấy ưng ý hơn?”
Mộ Thẩm Hoằng gật gù, một hồi lâu mới nói: “Dạ, ai cũng như nhau.”
Độc Cô Hoàng hậu: “…” Vậy ý ngươi là muốn tất cả? Hay là … không muốn ai cả?
A Cửu hừ một tiếng: “Mẫu hậu đừng hỏi nữa, cạy miệng hoàng huynh chưa chắc đã ra.”
Tiết Giai cười phì: “Miệng biểu ca đâu phải con sò.”
Triệu quốc phu nhân mắng một câu: “Đừng nói bậy.”
Tiết Giai le lưỡi, quay sang Mộ Thẩm Hoằng thản nhiên cười một tiếng.
Độc Cô Hoàng hậu tức giận thở ra một hơi, con lớn khó bảo, đến lúc này còn muốn xác định tâm tư của hắn thật quá khó khăn.
Triệu Quốc phu nhân thấy hai mẹ con không hài hòa liền cười hoà giải: “Hoàng hậu, ngài thấy Hướng Uyển Ngọc như thế nào?”
Độc Cô Hoàng hậu nói: “Gia thế không tệ, dung mạo rất ổn, nhân phẩm cũng đoan trang điềm đạm, rất xứng với A Đạc.”
A Cửu khinh thường nói: “Mẫu hậu, hôm tuyển hoa thần, cô ta tự bầu cho bản thân.”
Tiết Giai cười khanh khách: “Dì, hình như Nhị ca thích Cung tiểu thư hơn.”
Độc Cô Hoàng hậu nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui.
Triệu Quốc phu nhân vội vàng véo vào tay Tiết Giai, sẵng giọng: “Con nói bậy bạ gì đó.” Bà ấy đã biết từ lâu là Hoàng hậu và A Cửu đều không thích Cung Khanh, tất nhiên sẽ không cưới Cung Khanh làm con dâu để đắc tội.
“Mẫu hậu, lúc tuyển hoa thần tự bầu cho mình không phải việc sai trái.” Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Từ điều đó có thể thấy, Hướng tiểu thư là một cô gái tự tin, Hầu phủ cần một nữ chủ nhân như vậy.”
Triệu Quốc phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, A Đạc thô kệch, cần một người vợ điềm tĩnh lợi hại quản gia. Ta thấy Hướng Uyển Ngọc rất tốt, nếu Hoàng hậu đồng ý, ta sẽ lập tức nhờ người đến An Quốc công phủ cầu hôn.”
Hoàng hậu gật đầu, “A Đạc sớm sinh con trai, phụ thân dưới suối vàng có biết cũng được an lòng.”
Mộ Thẩm Hoằng đứng dậy nói: “Mẫu hậu, con còn tấu chương chưa xem, xin được cáo từ trước.”
“Chưa bàn xong chuyện của con.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nhạt: “Sang năm mới tuyển phi, mẫu hậu cần gì phải vội. Hơn nữa còn tiết Thanh Minh, tiết Đoan Ngọ, tiết Trung Thu, tết Nguyên Đán, tiết Nguyên Tiêu, nếu mẫu hậu thấy vừa rồi chưa tiếp xúc đủ thì có thể chờ ngày lễ lại gọi bọn họ tiến cung, cứ giữ hẳn mười ngày nửa tháng, chọn lựa tỉ mỉ, nhất định có thể chọn được một người vừa lòng.”
Nhìn bóng lưng đứa con trai, Độc Cô Hoàng hậu chán nản, đứa con trai này hoàn toàn trái ngược với cô con gái còn lại của bà, A Cửu là kiểu ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy, hắn lại thâm tàng bất lộ. Đại khái là bởi từ nhỏ đã được giáo dục theo hai phương pháp trái ngược. Bởi vì Mộ Thẩm Hoằng tương lai sẽ kế thừa đại thống, từ nhỏ đã được Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu giáo dục khắc nghiệt nghiêm khắc, dạy đạo quân vương, mưu kế ứng biến kết quả là không ai nắm được tâm tư của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Cung Khanh rời cung Trùng Dương, Hướng Thái Phi biết nàng không tham vọng, không cố chấp giữ lại.
Cung phu nhân nhìn thấy nữ nhi thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, từ khi Cung Khanh ra đời chưa bao giờ xa cha mẹ lâu thế, quãng thời gian vừa rồi đúng là ngày dài tựa năm.
Cung phu nhân cẩn thận kéo Cung Khanh hỏi han chuyện trong cung, bà rất lo lắng không biết có phát sinh chuyện “sờ mó” lần nữa không. Cung Khanh vội vàng nói không có.
Cung phu nhân thở phào một cái, an tâm cười nói: “Thật tốt quá.”
Cung Khanh: “…” Nhưng có cầm tay, còn hôn môi… Haizzz, đau đầu.
Hai mẹ con hàn huyên chưa được mấy câu, đã thấy Hướng Uyển Ngọc đến.
Đi vào trong phòng, Hướng Uyển Ngọc liền cười nói với Cung Khanh : “Ta còn tưởng muội muội sẽ ở thêm vài ngày, xem ra muội muội cũng không muốn nấn ná trong cung thêm phút giây nào.”
Cung Khanh cười nói: “Thái phi đã khỏe, vì thế muội về.”
“Hai đứa ở trong cung phải chịu ấm ức gì sao?” Cung phu nhân không chỉ quan tâm vấn đề trêu ghẹo, còn quan tâm vấn đề có phải chịu ấm ức không
Cung Khanh đương nhiên sẽ không nói, nhưng Hướng Uyển Ngọc lại không chút khách sáo mà kể hết chuyện ngột ngạt của Cung Khanh.
Cung phu nhân vừa nghe liền nổi giận lôi đình.
Hướng Uyển Ngọc đổ thêm dầu vào lửa: “Muội muội tốt tính, bị ức hϊếp cũng chịu đựng, cháu nghĩ cô nên tìm cơ hội thích hợp giáo huấn nha đầu kia.” Hướng Uyển Ngọc biết người cô này được ông nội nuông chiều từ nhỏ, không phải người dễ bắt nạt.
Cung Khanh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hướng Uyển Ngọc lại đến thăm cô, hoá ra là đến tìm người trả thù A Cửu.
Đang nói, quản gia vào báo, Triệu Quốc phu nhân và con gái tới bái phỏng.
Cung phu nhân tự nhủ: hôm nay đúng là náo nhiệt. Vô sự bất đăng tam bảo điện, bà ta tới để làm chi?
Cung phu nhân không có nhiều thiện cảm với Triệu Quốc phu nhân , bởi vì từ lúc đến kinh thành, Triệu Quốc phu nhân như một con ong bay loạn, lôi kéo quan hệ khắp nơi. Mới tới kinh thành, muốn nhanh chóng gia nhập xã hội thượng lưu cũng không có gì đáng trách, nhưng Triệu Quốc phu nhân lộ liễu quá, hơn nữa phong cách có phần giàu xổi, có phần hám lợi, ví dụ như Cung phu nhân và phu nhân An Quốc công Hàn thị cùng ở một chỗ, bà ấy sẽ nịnh bợ Hàn thị nhiều hơn.
Cung phu nhân đón hai người vào sảnh chính, Tiết Giai thấy Hướng Uyển Ngọc liền kéo tay , vui vẻ ra mặt nói: “Hướng tỷ tỷ cũng ở đây, thật trùng hợp, mẫu thân, mẹ xem Hướng tỷ tỷ và chúng ta đúng là có duyên.”
Thật là ẩn ý, Hướng Uyển Ngọc lập tức đỏ mặt. Trước kia vốn không muốn gả cho Độc Cô Đạc, nhưng tiến cung chịu đủ ức hϊếp, lập tức cảm thấy Định Viễn Hầu phủ tốt hơn Hoàng cung gấp bội, bởi vậy, giờ gặp Triệu Quốc phu nhân liền có cảm giác con dâu gặp mẹ chồng, có chút ngượng ngùng.
Triệu Quốc phu nhân nhìn Hướng Uyển Ngọc rất thân thiết, sau ngày hôm qua được Hoàng hậu cho phép, cô gái trước mắt sắp thành con dâu, An Quốc Công phủ hiển nhiên môn đăng hộ đối với Định Viễn Hầu phủ.
Tiết Giai cười hì hì nhìn Cung phu nhân, khen: “Hỏi sao Cung tỷ tỷ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, thì ra Cung phu nhân chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.”
Cung phu nhân mở cờ trong bụng, lập tức cảm thấy Tiết Giai vô cùng dễ thương, xinh đẹp hoạt bát, trong sáng ngây thơ.
Triệu Quốc phu nhân và Cung phu nhân cùng Hướng Uyển Ngọc nói chuyện , Tiết Giai kéo Cung Khanh thì thầm: “Nhị ca của em cũng muốn tới bái phóng, bị em ngăn cản.”
Cung Khanh lúng túng , vị Hầu gia này vẫn chưa chết lòng sao?
“Mấy ngày nữa là tiết Thanh Minh, anh ấy muốn hẹn tỷ tỷ đến vườn phù dung nói chuyện.”
Cung Khanh bối rối thấp giọng nói: “Lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, không cần gặp đâu, tránh người ta đàm tiếu.”
Tiết Giai cười hì hì : “Tỷ tỷ nói thế Nhị ca sẽ tan nát cõi lòng.”
Cung Khanh vội vàng đổi đề tài.
Tiễn mẹ con Triệu Quốc phu nhân, Hướng Uyển Ngọc cũng cáo từ.
Cung phu nhân nói: “Tiết tiểu thư này rất dễ gây thiện cảm. Dễ thương hơn bà mẹ hám lợi nhiều.”
Cung Khanh cười cười: “Đúng là hoạt bát dễ thương, người cũng trượng nghĩa nhiệt tình.” Nhưng dù nói vậy, lòng Cung Khanh vẫn cảm thấy có chút bất thường. Bởi vì Tiết Giai mấy lần vô ý đều đẩy nàng và Hướng Uyển Ngọc ra đầu sóng ngọn gió. Dù có hảo tâm đi nhờ Mộ Thẩm Hoằng giúp nàng thưởng hồng, lại nhắc nhở đừng uống rượu, nhưng nàng vẫn có cảm giác Tiết Giai đã trù tính kỹ càng, không phải đơn thuần là vì lòng tốt, liệu có dụng ý khác chăng?
Nghĩ vậy chút, Cung Khanh tự cười giễu cợt, dù không thích người ta cũng đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Vào cung một chuyến giờ nhìn đâu cũng thấy người xấu, quả nhiên là hoàn cảnh thay đổi con người, sau này có lẽ nên cách hậu cung càng xa càng tốt.
Cung phu nhân kéo tay con gái, thở dài buồn bã nói: “Thẩm đại nhân kia, không biết rốt cuộc Hoàng thượng muốn khảo sát tới khi nào, hắn không quyết định, ta sao có thể hạ thủ. Trì hoãn người ta như vậy thật không tốt chút nào. Con cứ nói chọn tạm một người đi, nhưng ta thật sự không cam lòng. Con người đẹp trai như thế, nhìn thấy hàng ngày, đến bữa cũng có thể ăn thêm một chén cơm.”
Cung Khanh không nhịn được phải bật cười: “Nếu thế, có lẽ con gái nên tìm một người xấu xí một chút thì ổn hơn, bằng không mẹ lại phát phì.”
“Không được, mẹ thà là phát phì, cũng nhất định phải tìm một con rể đẹp trai. Nếu nhìn mà không nuốt được cơm chẳng phải là chết đói sao.”
Cung phu nhân vốn mắc bệnh hình thức, không chấp nhận được chuyện con gái quốc sắc thiên hương của mình sánh với một con rể ngoại hình khó coi, kéo thấp chỉ số xinh đẹp của Cung gia, ảnh hưởng đến nhan sắc của đời con cháu.
Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Có lẽ mẫu thân nên buông tha cho Thẩm Túy Thạch đi, A Cửu phải lòng hắn rất sâu nặng, theo con thấy, phò mã không thể là ai khác ngoài hắn.”
“Thật sao?”
Cung Khanh gật đầu: “Vâng ạ.”
Cung phu nhân thở dài thườn thượt: “Thật đáng tiếc, con người đẹp trai như vậy.”
Cung Cẩm Lan đi vào, “Phu nhân đang nói ai?”
“Đương nhiên là nói phu quân.” Cung phu nhân lập tức xoay người, cười hì hì tiến tới ôm cánh tay Cung đại nhân, chớp mắt đưa tình, rất có vẻ sùng bái.
Cung Khanh cúi đầu nín cười.
Cung Cẩm Lan giật giật khóe môi, lúng túng trốn vào thư phòng.
Cung phu nhân lập tức thu lại vẻ nũng nịu sùng bái, nghiêm mặt nói: “Ta vốn định nhân Quỳnh lâm yến tìm cho con một vị hôn phu, vì thế không để tâm đến các con em quý tộc kinh thành. Chờ sinh nhật con, ta sẽ mời khách đến phủ thưởng mẫu đơn, nhân cơ hội nói bóng gió ý tứ, xem công tử nhà ai thích hợp.”
Cung Khanh cũng cảm nhận sâu sắc đính hôn là việc cần làm càng sớm càng tốt. Thứ nhất có thể tránh việc sang năm tuyển Thái tử phi, thứ hai là sang năm tuyển Thái tử phi xong, những cô nương không qua sẽ đồng loạt tính chuyện hôn nhân, cạnh tranh nhất định rất khốc liệt.