Chương 16: Đề cử hoa thần

Thẩm Túy Thạch ra khỏi điện Văn Thái, đúng lúc chạm mặt Cung Cẩm Lan, hắn đang định tiến tới chào hỏi, đã thấy Cung Thượng thư đưa mắt đi, như không nhìn thấy hắn, quay đầu vừa nói chuyện vừa đi cùng một vị đồng liêu.

Thẩm Túy Thạch như hóa đá tại chỗ, buồn bã cảm khái, nhân sinh gặp gỡ như Sâm Thương, lên xuống vô thường.

Hôm đó hắn tràn đầy hy vọng đi tìm ân sư Tương Đồng Trinh, vừa mở lời đã bị ân sư hắt một chậu nước lạnh vào mặt. Tương Đồng Trinh nói, con gái Cung Thượng thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, đã đến tuổi cập kê nhưng vẫn trì hoãn đính hôn là chờ năm sau tuyển Thái tử phi. Tương Đồng Trinh còn nói có thể hắn đã hiểu lầm ý tứ của Cung Cẩm Lan, bảo hắn không thể nôn nóng, chờ xem thái độ Cung Cẩm Lan một thời gian rồi tính.

Nhưng thái độ của Cung Cẩm Lan càng ngày càng lạnh nhạt. Chẳng lẽ hắn đúng là đã tự mình đa tình ?

Lòng Thẩm Túy Thạch hụt hẫng vô bờ.

Kỳ thật lòng Cung Thượng Thư cũng rất hụt hẫng.

Trạng nguyên lang phong nhã hào hoa, giờ là Biên soạn của Hàn Lâm Viện, vốn là con rể của mình. Vì một lần nói chuyện của Tương Đồng Trinh, ông ấy không những không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà còn tìm cách tránh mặt Thẩm Túy Thạch.

Mỗi ngày Cung Cẩm Lan hạ triều về nhà, Cung phu nhân đều hỏi: “Hoàng thượng đã tuyên bố chọn Thẩm Túy Thạch làm phò mã chưa?”

“Chưa.”

Cung phu nhân nghe thế liền tràn trề hy vọng: “Có thể là Tương đại nhân quá lo lắng, Hoàng thượng căn bản không có ý chọn hắn làm phò mã.”

“Phu nhân, việc này do Tương Đồng Trinh nói ra, tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ.”

“Chưa chắc.”

“Hoàng thượng chỉ có Cửu Công chúa là con gái duy nhất, nâng niu như trân bảo, nhất định sẽ chọn lựa phò mã rất kĩ càng. Thẩm Túy Thạch tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, nhưng nhân phẩm không phải thứ liếc mắt là tỏ tường, còn cần khảo sát một thời gian.”

“Ý của ngài là… Hoàng thượng tạm thời chưa tuyên bố, là vì đang khảo sát Thẩm Túy Thạch?”

“Cửu Công chúa còn trẻ, phủ Công chúa cũng chưa xây, thời gian này coi như để Thánh thượng xem xét xem nhân phẩm năng lực Thẩm Túy Thạch thế nào.”

Cung phu nhân phẫn nộ nói: “Con gái của hắn còn trẻ, Thẩm Trạng nguyên người ta thì đã đến tuổi lấy vợ rồi, Hoàng thượng làm thế không phải là ăn giầy ăn cả tất sao?”

Cung Cẩm Lan: “…”

Phu nhân, giầy tất dưới gầm trời này đều là của Hoàng đế hết.

Tâm tư Tuyên Văn Đế đúng là bị Cung Cẩm Lan đoán ra. Ông ấy cẩn thận chọn phò mã cho A Cửu, không chỉ vì A Cửu là con gái rượu. Mà còn vì ông ấy hiếm con, vì thế muốn chọn được một phò mã tài hoa xuất chúng năng lực siêu quần, hy vọng tương lai có thể đảm đương trọng trách, trở thành cánh tay đắc lực cho Mộ Thẩm Hoằng. Theo những đánh giá trước mắt về Thẩm Túy Thạch, tướng mạo tài hoa rất ổn, nhưng nhân phẩm năng lực vẫn cần quan sát thêm.

Vì vậy, mấy ngày này, Thẩm Túy Thạch thường xuyên được triệu tiến cung, hoặc là đánh cờ cùng Thánh thượng, hoặc là cưỡi ngựa bắn cung cùng Thái tử điện hạ. Chỉ tiếc, cung sâu như bể, hắn và Cung Khanh dù cùng ở trong cung, nhưng cũng như cách một biển trời.

Hôm đó trời đẹp, Độc Cô Hoàng hậu dẫn theo A Cửu vào ngự hoa viên du xuân, An phu nhân đi sau nói: “Nương nương để các tiểu thư đề cử một vị hoa thần, ngài định để đề cử công khai hay bỏ phiếu kín?”

Độc Cô Hoàng hậu đứng cạnh một cây liễu ven hồ, nhìn một cành liễu non xanh mướt, mỉm cười: “Nếu để đề cử công khai, chỉ sợ mọi người e dè lấy lòng, đều sẽ chọn Tiết Giai. Theo ta thấy nên bỏ phiếu kín. A Cửu thấy thế nào?”

A Cửu bĩu môi: “Bọn họ đều là người thông minh, dù có bỏ phiếu kín, cũng sẽ vì muốn làm đẹp lòng mẫu hậu mà chọn A Giai thôi.”

Độc Cô Hoàng hậu cười gật đầu, “A Cửu nói rất đúng. Mục đích của bổn cung là muốn xem xem vị tiểu thư nào đối nhân xử thế khéo léo nhất, A Giai không cần dính vào.”

A Cửu ngắt một cành liễu, nói: “Mấy ngày nữa là đến lễ hội hoa rồi, hôm nay trời tương đối đẹp, không bằng chọn hoa thần ngay hôm nay, còn hai ngày chuẩn bị cho tốt.”

Độc Cô Hoàng hậu xưa nay sủng ái A Cửu, thấy tâm trạng con gái đang tốt, tất nhiên không làm con gái mất hứng, liền hạ lệnh cho nữ quan Minh Vũ: “Ngươi đến cung Minh Hoa gọi mọi người.”

“An phu nhân, mang giấy bút mực đến Hiệt Phương các.”

An phu nhân lập tức hạ lệnh cho cung nữ đến Hiệt Phương các bố trí.

Không lâu sau, các vị giai nhân đã theo Minh Vũ đến Hiệt Phương các.

Độc Cô Hoàng hậu ngồi giữa, sau lưng là một ao nước xanh biếc. gió đưa cành liễu, vườn tràn ý xuân, như chỉ còn đợi lễ hội hoa.

Các vị giai nhân làm lễ bái kiến, Độc Cô Hoàng hậu vẫy tay cho mọi người bình thân, ban ngồi.

“Mấy ngày nữa là lễ hội hoa, gọi mọi người tới, là để mọi người đề cử một vị hoa thần.” Độc Cô Hoàng hậu khẽ gật đầu với Minh Vũ, Minh Vũ liền chỉ huy cung nữ bê giấy bút mực lên, bày trước mặt hai mươi bốn vị giai nhân.

Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Mọi người đề cử một người đi, không bầu cho Tiết Giai.”

Ai nấy đều ngẩn ra, mười người thì hết chín đã định bầu cho Tiết Giai, giờ Độc Cô Hoàng hậu lại không cho đề cử Tiết Giai, trong lúc nhất thời, không khí liền có chút tế nhị.

Ngay cả Cung Khanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài Tiết Giai, đề cử ai cho hợp lý đây?

Hướng Uyển Ngọc mừng thầm.

Lúc này, A Cửu đột nhiên cười nói: “Mẫu hậu, gọi cả hoàng huynh đến đề cử mới có ý tứ.”

Tiết Giai vừa nghe cũng vỗ tay cười nói: “A Cửu tỷ tỷ nói rất có lý, để biểu ca đến đề cử mới náo nhiệt.”

Hai cô bé đã nói như thế, An phu nhân cũng cười phụ họa, “Đúng là Công chúa thông minh, nghĩ thật chu toàn.”

Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Nha đầu này, sao không nói sớm.” Dứt lời sai Minh Vũ: “Ngươi đi thỉnh Thái tử đến.”

A Cửu đắc ý chuẩn bị xem kịch, ánh mắt sắc bén quét qua các vị giai nhân một lượt, cuối cùng dừng lại ở Cung Khanh.

Liệu mọi người có đề cử Cung Khanh không?

Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Mọi người đề cử trước đi, bắt đầu.”

Chư vị giai nhân cầm bút viết lên giấy. Sau một lúc lâu, thấy mọi người đều đã dừng bút, Minh Vũ sai cung nữ bên cạnh: “Thu giấy trình lên đây.”

Lúc này, Tiết Giai đáng yêu nở nụ cười nói: “Để ta thu giấy.”

Độc Cô Hoàng hậu liếc mắt nhìn Tiết Giai, không ngăn cản, ngược lại còn mỉm cười để mặc.

Tiết Giai thu hết giấy rồi trình lên Độc Cô Hoàng hậu.

Cung Khanh nhìn tập giấy chỉnh tề, bỗng giật mình vì cảm nhận thấy một tia khác thường. Tiết Giai thu giấy theo thứ tự chỗ ngồi, trình lên như vậy chính là nói cho Độc Cô Hoàng hậu biết tờ giấy nào do ai viết.

Tiết Giai thật sự hồn nhiên ngây thơ như vẻ ngoài sao? Tại sao mỗi hành động lời nói của cô ta, nhìn như vô tâm, mà lại luôn thấp thoáng sự thủ đoạn?

Độc Cô Hoàng hậu nhận tập giấy, mím môi cười khẽ, xem thong thả, bà ấy không chỉ nhìn cái tên được đề cử, mà nhìn cả nét chữ. Người ta vẫn nói nét chữ như người, không có tên người viết nhưng nhờ Tiết Giai thu theo thứ tự, bà vẫn biết được là tờ nào ai viết.

Chữ Kiều Vạn Phương phóng khoáng. Chữ Hứa Cẩm Ca ung dung, chữ Mai Dung Chiêu tinh xảo, chữ Cung Khanh không gò bó, có phần khí khái.

Khi Độc Cô Hoàng hậu xem phiếu bầu, có mấy người dần căng thẳng, ví dụ như Hướng Uyển Ngọc, bởi vì cô ta tự đề cử chính mình.

A Cửu vươn người xem phiếu bầu, khi cô ta ném cho Hướng Uyển Ngọc cái nhìn châm biếm, Hướng Uyển Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt. Ngoài cô ta còn có Chương Hàm Kha, Lý Sùng Minh, Vạn Băng Oánh cũng có vẻ mặt thất sắc. Đơn giản là bọn họ cũng tự đề cử như Hướng Uyển Ngọc.

Tất nhiên, không ai ngoại lệ, A Cửu lần lượt ném cho mỗi người một cái nhìn châm biếm không chút lưu tình. Thật ra tâm tình A Cửu đang tốt, không vạch trần đã là nể mặt nhau rồi.

Độc Cô Hoàng hậu thấy rõ ràng, nhưng tính bà ấy hiền hậu hơn cô con gái, bà vẫn nở nụ cười thân thiện.

“Chữ mọi người rất đẹp, không hổ là đại gia khuê tú từ nhà thư hương.”

“Minh Vũ, hình như là Hứa Cẩm Ca và Kiều Vạn Phương được nhiều phiếu nhất?”

Minh Vũ đứng sau Độc Cô Hoàng hậu cười đáp: “Hai vị cô nương không phân cao thấp, Hứa cô nương chỉ hơn Kiều cô nương một phiếu.”

Độc Cô Hoàng hậu cười nhìn Hứa Cẩm Ca, “Xem ra hoa thần năm nay chính là Hứa tiểu thư .”

A Cửu nhếch môi cười: “Chưa chắc, lát nữa nếu Hoàng huynh đến mà bầu cho Kiều tiểu thư thì hòa nhau rồi.”

Độc Cô Hoàng hậu cũng cười: “Nói cũng đúng, tạm thời chờ xem hoàng huynh của con bầu cho ai, mọi người đừng tiết lộ kết quả tạm thời này.”

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, nội thị xướng: “Thái tử điện hạ đến.”

Các vị cô nương vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Mộ Thẩm Hoằng mặc trường bào gấm màu lam thêu rồng xoải bước đi tới, đằng sau còn có một người, là Thẩm Túy Thạch.

A Cửu hai mắt sáng lên, không tự chủ nở nụ cười.

Đột nhiên xuất hiện hai thanh niên tuấn tú phong độ, Hiệt Phương các vốn toàn mỹ nhân, trong nháy mắt thần thái lỗi lạc của hai vị nổi bật như quần tinh ủng nguyệt.

Mộ Thẩm Hoằng đi tới ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Hoàng hậu, nói: “Thẩm đại nhân đang đánh cờ cùng nhi thần, nhi thần liền bảo hắn đi cùng, A Cửu không có ý kiến gì chứ?”

A Cửu e thẹn liếc mắt giận dỗi.

Thẩm Túy Thạch tiến lên bái kiến Hoàng hậu và Công chúa.

“Thẩm đại nhân ngồi đi.” Độc Cô Hoàng hậu mỉm cười ban ngồi, trùng hợp lại chếch với Cung Khanh.

Thẩm Túy Thạch không khống chế được liếc mắt nhìn sang.

Giữa một phòng giai nhân, xiêm y của nàng mộc mạc nhất, trang sức đơn giản nhất, nhưng nàng lại nổi bật tỏa sáng như minh châu. Khiến người khác kinh ngạc không phải dung nhan của nàng, mà là phong thái không gò bó khiên cưỡng.

Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhìn hắn mỉm cười.

Thẩm Túy Thạch giật thót tim, bất tri bất giác đỏ bừng hai tai.

“Chúng ta đang đề cử hoa thần, không biết hoàng huynh muốn bầu cho ai?” A Cửu cười nhìn Mộ Thẩm Hoằng, vẻ đắc ý của người xem kịch, các giai nhân còn lại không biết lý do gì lại đỏ mặt.

Mộ Thẩm Hoằng cười không nói gì, nhìn tập giấy trong tay Độc Cô Hoàng hậu một chút, rồi mới nói: “Tại sao mọi người đều bỏ phiếu kín mà lại bắt ta nói công khai, không công bằng.”

A Cửu cười đưa một tờ giấy: “Vậy hoàng huynh cũng bỏ phiếu kín đi là được.”

Mộ Thẩm Hoằng nhận tờ giấy, nhưng không viết ngay, khoan thai đưa mắt nhìn từng giai nhân một.

Độc Cô Hoàng hậu thấy rất vừa lòng. Đứa con trai kén cá chọn canh này cuối cùng đã tỏ thái độ hợp tác. Tiệc đón các vị giai nhân, bà trịnh trọng gọi hắn đến nhìn các vị giai nhân, hắn rời tiệc nửa chừng, khiến bà rất mất hứng.

Mộ Thẩm Hoằng chuyên tâm ngắm nghía, mất rất nhiều thời gian.

Quá nửa thiếu nữ bị ánh mắt thăm thẳm kia làm cho đỏ mặt, e ấp như hoa mới nở, say như gặp rượu.

Đáng tiếc là người đẹp nhất cũng là người bị ngắm nghía lâu nhất lại không bị tác động chút nào.

Lòng Mộ Thẩm Hoằng không thể không thừa nhận, có thể làm ra vẻ mặt không chút cảm xúc như vậy đúng là xưa nay hiếm có.

A Cửu trêu chọc: “Hoàng huynh vẫn chưa ngắm xong sao?”

Tiết Giai cũng cười khúc khích: “Biểu ca nhìn đến nỗi các tỷ tỷ đều phải đỏ mặt.”

Dứt lời các vị giai nhân càng đỏ mặt hơn.

Kẻ đầu sỏ lại chỉ cười nhạt một tiếng, cầm bút viết một cái tên, đưa cho Độc Cô Hoàng hậu.

A Cửu và Tiết Giai cùng đi nhìn.

Độc Cô Hoàng hậu cười, “Hoàng nhi rất biết chọn lựa.”