Định Viễn Hầu lúc này đang như kiến bò trên chảo, lo lắng không yên. Hắn đã được nghe mục đích thật sự của việc triệu các tiểu thư tiến cung từ mẫu thân. Hắn cảm giác sâu sắc rằng Cung Khanh từ khí chất dung mạo đến học vấn mặt nào cũng hơn người, chín phần mười sẽ được dì coi trọng, trăm phần trăm sẽ khiến Mộ Thẩm Hoằng phải lòng, chẳng phải là hắn chưa ra trận thân đã chết trước?
Lo âu vài ngày, hắn thật sự không kiềm chế được nữa, liền đi tìm mẫu thân hỏi dò: “Mẫu thân, con nghe nói con gái Cung Thượng thư xinh đẹp như tiên, liệu dì có ý chọn nàng ấy làm Thái tử phi?”
Triệu quốc phu nhân liếc mắt nhìn hắn: “Con hỏi chuyện đó làm gì?”
“Con…” Độc Cô Đạc đang định nói thật, lại nghĩ đến chuyện mẫu thân chỉ muốn hắn lấy Hướng Uyển Ngọc, nói thật chỉ sợ mẫu thân phản đối. Hắn nghĩ rồi nhanh chóng nói: “Con có một bằng hữu thầm thương trộm nhớ nàng, nhờ con nghe ngóng. Nếu dì muốn chọn nàng ấy cho Thái tử, vậy bằng hữu kia phải thất tình .”
Triệu quốc phu nhân nói: “Nha đầu kia đúng là rất đẹp, đáng tiếc A Cửu không thích.”
Độc Cô Đạc vừa nghe liền vui vẻ. Hôn sự của Thái tử do Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu làm chủ. A Cửu là minh châu của đế hậu, từ trước đến giờ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nếu A Cửu cứng rắn phản đối, đế hậu nhất định sẽ không để con trai cưới một người mà con gái mình chán ghét, để chị dâu em chồng ngày ngày hục hặc. Nếu đã vậy tức là hắn còn cơ hội.
Triệu quốc phu nhân nói: “Con vẫn còn tâm tư quan tâm chuyện của người khác sao, chuyện của mình con định thế nào ?”
Độc Cô Đạc nghiêm mặt nói: “Mẫu thân và phu nhân An Quốc công thân như tỷ muội, con và Hướng Uyển Ngọc coi nhau như huynh muội.”
Triệu quốc phu nhân lườm nguýt: “Họ hàng gì mà huynh muội.”
“Con có việc phải đi một chút.”
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, Độc Cô Đạc vội ra khỏi phủ, chạy thẳng tới hoàng cung.
Trước tiên hắn đến điện Tiêu Phòng tặng Độc Cô Hoàng hậu một bộ tranh chữ, mượn đấy làm cớ tiến cung, ra khỏi điện Tiêu Phòng lại nhờ một cung nữ đến cung Minh Hoa gọi Tiết Giai.
Trong ngự hoa viên, Định Viễn Hầu đứng bên một cây non, tạo dáng ngọc thụ lâm phong
Tiết Giai nhìn thấy Nhị ca từ xa, lòng thầm nghĩ cái tính ưa ăn diện đến kinh thành vẫn chẳng đổi.
Tiết Giai đi tới, híp mắt cười hỏi: “Nhị ca gọi muội có chuyện gì?”
Độc Cô Đạc cười nịnh: “Ta tới tặng dì một bộ tranh chữ, thuận tiện thăm muội muội.”
“Thật sao?” Tiết Giai tinh nghịch nghiêng đầu cười: “Nhị ca đã gặp muội rồi, vậy Nhị ca về đi.” Dứt lời xoay lưng đi.
Hầu gia ngọc thụ lâm phong nói: “Ôi, muội muội, muội muội tốt.”
Tiết Giai dừng bước, xoay người cười một tiếng: “Nhị ca, còn chuyện gì?”
Độc Cô Đạc xoa tay, nhất thời không biết mở lời thế nào.
“Nhị ca, trên trán anh viết ba chữ.”
Độc Cô Đạc sờ sờ mặt, hỏi: “Chữ gì?”
Tiết Giai hoa chân múa tay, nói: “Bệnh – tương – tư.”
Độc Cô Đạc cười khan.
“Nhị ca không cần lo nghĩ, hôn sự của anh đã có dì lo lắng, vị tiểu thư kia cũng đoan trang, dung mạo xinh đẹp, chỉ là hơi ngây ngô, thiếu phần nhanh nhẹn.”
Độc Cô Đạc nghe thế liền biết là nói về Hướng Uyển Ngọc, hắn thở dài: “Không phải Hướng Uyển Ngọc.”
“Không phải? Vậy là ai?”
“Là… con gái của Cung Cẩm Lan.”
“Là cô ấy!” Tiết Giai trọn mắt, rồi nhanh chóng mỉm cười: “Nhị ca thật tinh mắt, đấy là người xinh đẹp nhất.”
Tiết Nhị thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc, dì và mẫu thân đều một lòng muốn ta lấy Hướng Uyển Ngọc.”
Tiết Giai thản nhiên cười một tiếng: “Nhị ca đã thừa kế tước vị Định Viễn Hầu, nữ chủ nhân Hầu phủ không thể chỉ do một mình anh định đoạt. Dù Cung Khanh kia không gả cho biểu ca thì cũng chưa chắc anh qua được cửa của dì và mẫu thân.”
“Muội muội có nghĩ ra biện pháp gì không?” Độc Cô Đạc nịnh nọt, cô em gái này của hắn từ nhỏ đã tinh nghịch nhiều chủ ý.
Tiết Giai đảo mắt, “Có cách này không biết được không.”
“Muội muội nói mau.”
“Anh đi cầu dượng ban hôn.”
Tiết Nhị suy nghĩ, dượng tuy là Hoàng thượng, nhưng việc lớn nhỏ gì cũng tham khảo qua ý kiến của dì, hôn sự của hắn càng không dám tự quyết định, nhất định sẽ đi nói với dì, dì biết thì chỉ có một kết cục duy nhất: không được.
“Liệu còn cách nào khác không?”
Tiết Giai nghiêm mặt nói: “Còn một cách khác, nhưng đoán là anh không dám.”
“Muội muội nói xem nào.”
Tiết Giai cười nói: “Gạo nấu thành cơm.”
Độc Cô Đạc thót tim. Bà cô này, cách đấy mà cũng nghĩ ra được, nhưng kể ra cũng là một kế hay, có điều Hầu gia có ý có gan thì cũng không có cơ hội.
Tiết Giai thấy hắn ngây dại, liền cười khúc khích: “Nhị ca đùa anh thôi, anh sao dám làm.”
Độc Cô Đạc bị câu này khích tướng, cách này nhanh gọn, nhưng thứ nhất là khó kiếm cơ hội, thứ hai là hắn muốn dùng bản lĩnh bản thân chiếm được trái tim người đẹp, đây là vấn đề tôn nghiêm đàn ông.
“Muội muội tốt, ta tìm muội là muốn nhờ muội hẹn nàng.” Độc Cô Đạc giơ ra một tờ giấy, “Thấy thơ ta viết thế nào?”
Tiết Giai cầm tờ giấy, mở ra đọc:
Vừa xong rượu Lục Nghị
Hỏa lò đất đỏ nung
Chờ ở ngự hoa viên
Uống một chén chơi không (Câu 1,2,4 là bài Hỏi Lưu Thập Cửu, tác giả Bạch Cư Dị tự Lạc Thiên, người dịch: Hạt Cát)
Tiết Giai cười phì: “Sao em đọc như thơ của Bạch Lạc Thiên.”
“Rõ ràng có một câu là ta viết.”
Thật là mặt dày, Tiết Giai không thể làm gì khác hơn là tâng bốc: “Nhị ca thật giỏi văn chương.”
“Vậy làm phiền muội muội gửi hộ.”
Tiết Giai cất tờ giấy vào trong ống tay áo, sảng khoái nhận lời.
Độc Cô Đạc nói: “Muội nói nàng có tới không?”
Tiết Giai mỉm cười: “Còn phải nói…”
Tất nhiên sẽ không đến.
Đi ra ngự hoa viên, cô ta vo viên tờ giấy, thuận tay ném xuống ao.
Cung Khanh đang chăm chú cắt giấy màu, không nhận ra Tiết Giai đi đến, đến lúc Tiết Giai giật miếng giấy màu trong tay nàng mới nhận ra, Tiết Giai gọi: “Cung tỷ tỷ.”
Cung Khanh ngẩng đầu cười: “Tiết muội muội đến đấy ah.”
“Hướng tỷ tỷ đâu ạ?”
“Chị ấy cắt mệt, đang nghỉ trong phòng.”
“Muội cũng vậy, cắt mỏi cả tay, tỷ tỷ cùng em dạo ngự hoa viên.”
“Ta chưa cắt xong.”
“Ai nha, chưa đến ngày tỷ tỷ vội gì.” Tiết Giai bỏ cây kéo trong tay nàng ra, cười hì hì lôi kéo nàng ra ngoài.
Đây là cháu gái Hoàng hậu, không thể đắc tội, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là đi theo. Vừa đi nàng vừa nghĩ, ngàn vạn lần đừng chạm mặt anh em A Cửu. Đúng như nàng mong muốn, vào đến tận ngự hoa viên cũng không gặp Mộ Thẩm Hoằng và A Cửu, đáng tiếc, lại gặp phải một người không muốn gặp khác.
Vừa thấy Tiết Nhị trong tạo hình ngọc thụ lâm phong, Cung Khanh liền kêu hỏng bét, không ngờ lại bị Tiết Giai có vẻ ngoài đơn thuần dễ thương lừa.
Định Viễn Hầu nhìn nàng không chớp mắt. Mong ngóng mỏi mòn, ngày dài tựa năm, chắc là để miêu tả lúc này. Nhìn nàng như đã cách một đời, mà cũng chỉ như một cái ngoái đầu.
Hắn nhìn nàng chăm chú: “Cung tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Cung Khanh tiến lên vén áo thi lễ: “Huynh muội hầu gia cứ nói chuyện riêng, thϊếp đi trước một bước.”
Tiết Giai cười hì hì kéo tay nàng không buông tha, “Tỷ tỷ chớ vội, Nhị ca của muội có mấy câu muốn nói riêng với tỷ. Muội lên kia canh chừng.” Dứt lời đi luôn.
Cung Khanh bối rối nhìn Độc Cô Đạc, “Hầu gia có gì sai bảo?”
Độc Cô Đạc nhìn nàng si mê, “Người giải câu đố đèn tết Nguyên Tiêu là Cung tiểu thư.”
Cung Khanh thấy hắn đoán được thì không giấu diếm nữa, gật đầu. Lòng thầm suy tính xem phải đối phó tiếp thế nào.
“Ta rất cảm mến Cung tiểu thư.”
“Cũng chỉ là đố đèn, không tính là tài hoa gì. Hầu gia nói vậy khiến thϊếp xấu hổ vô cùng, Uyển Ngọc biểu tỷ cầm kỳ thư họa đều hơn hẳn thϊếp.”
Cung Khanh bình tĩnh nhắc đến Hướng Uyển Ngọc, âm thầm nhắc nhở Độc Cô Đạc, đó mới là người vợ mà mẫu thân ngài đã chọn.
Độc Cô Đạc hiểu ý nàng, nói thẳng: “Nghe nói Cung phu nhân đang định kén rể cho tiểu thư, không biết có từng nghĩ đến Định Viễn Hầu phủ.” Thời gian quý giá, hắn đành vô liêm sỉ tự tiến cử bản thân.
Cung Khanh bị lời thẳng của hắn làm đỏ mặt, ngài có thể tế nhị hơn không?
“Hầu gia ưu ái, thϊếp không dám nhận.”
“Tại sao?”
Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Mẫu thân thϊếp thân không sinh được con trai, cũng không cho phụ thân nạp thϊếp. Thϊếp thân được nuông chiều từ nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, trời sinh ghen tuông, không dung được người khác, sau này tuyệt đối không cho phu quân nạp thϊếp, kể cả trường hợp thϊếp không sinh được con nối dõi.”
Độc Cô Đạc ngẩn ra.
Hắn đổi tên từ Tiết Đạc thành Độc Cô Đạc, chính là để kế thừa hương khói nhà Độc Cô. Nếu sau này không có con trai, nàng lại không cho nạp thϊếp, tước Định Viễn Hầu chẳng phải đứt đoạn từ đây?
Cung Khanh ra đòn quyết định, thật là dồn Độc Cô Đạc vào chỗ chết, trong nháy mắt đã băm nát trái tim đang thổn thức vì yêu.
Cung Khanh lấy làm tiếc thi lễ, xoay người định đi, thình lình nghe Tiết Giai kêu một tiếng lanh lảnh: “Biểu ca.”
Tim nàng như bị đè, quay đầu liền thấy ở đình không xa là một dáng người tuấn dật.
Quả là đi đâu cũng gặp người quen, đáng chết.
Mộ Thẩm Hoằng cùng Lý Vạn Phúc đi xuống.
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là dừng bước, quỳ gối hành lễ.
Bị một đao vào đúng chỗ hiểm, Hầu gia ôm trái tim nát bấy thi lễ, “Điện hạ.”
“Miễn lễ.” Mộ Thẩm Hoằng mỉm cười nhìn hai người, “Mới vừa rồi ta nghe thấy gì mà ghen tuông, là ai vậy?”
Cung Khanh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Là thần nữ.”
Hắn như không nghe rõ, cười hỏi lại: “Cung tiểu thư thật sự ghen tuông sao?”
Cung Khanh đỏ mặt đáp vâng. Lòng thầm nghĩ rốt cuộc tai điện hạ thính hay điếc, xa như thế cũng nghe thấy ta nói ghen tuông, giờ đứng ngay trước mặt lại nghe không rõ, bắt ta phải nhắc lại.
Mộ Thẩm Hoằng cười ha hả vỗ vai Độc Cô Đạc, trêu chọc: “Ây, nếu đã vậy, Hầu gia thật sự nên nghĩ lại. Hương khói nhà Độc Cô còn dựa vào Hầu gia cố gắng đấy.”
Vẻ mặt Định Viễn Hầu càng thêm bi thương.
Mộ Thẩm Hoằng đuổi cùng gϊếŧ tận hỏi tiếp: “Nếu phu quân của Cung tiểu thư nạp thϊếp, Cung tiểu thư sẽ làm thế nào?”
Cung Khanh lập tức giả bộ một người đàn bà ghê gớm dữ dằn, cố ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hắn dám nạp thϊếp, thần nữ liền tống tiểu thϊếp đi, hắn mua một người, thần nữ tống đi một người, hắn mua mười người, thần nữ tống đi mười người, nếu hắn không sợ táng gia bại sản, thần nữ đồng quy vu tận với hắn, đừng ai mong sống yên ổn, cùng lắm thì chết chung, hừ.”
Định Viễn Hầu rùng mình.
“Haizzz, Cung tiểu thư thật nhẫn tâm.” Mộ Thẩm Hoằng cười híp mắt lại vỗ vai Độc Cô Đạc, “Hầu gia nghĩ lại đi.” Dứt lời, lại chắp tay ung dung bỏ đi.