Ngày hôm đó trong Quốc Tử Giám hiếm khi náo nhiệt, một đám giám sinh mặc áo xanh vây quanh cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Các ngươi có biết nữ tử kia là ai không?”
Mọi người lắc đầu.
Một người trong đó xoay người hỏi người một vị ngồi trong phòng học, “Ngươi và Quý Yến quan hệ tốt, có nhận ra nàng ấy không?”
Lục Khiêm buông sách trong tay xuống, xuyên qua cửa sổ chăm chú nhìn hai người ngồi trong đình, hoang mang hỏi lại mọi người, “Các ngươi thật sự không nhìn ra bộ dạng bọn họ giống nhau sao?”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt mấy người to gan nhìn Quý Ương cũng trở nên càn rỡ.
Quý Yến ăn xong điểm tâm Quý Ương mang đến cho hắn, vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn thoáng qua, trừng mắt nhìn những người đó.
Quý Ương thấy hắn ăn miếng cuối cùng, nhỏ giọng oán giận: “Sao huynh đã ăn hết rồi, tốt xấu gì cũng để lại cho người khác nếm thử chứ.”
“Mặc kệ bọn họ.” Quý Yến lơ đễnh, đây là đồ Quý Ương vừa đến Quốc Tử Giám liền đưa cho hắn, người ngoài không xứng ăn.
“Nói đi, tìm ca ca có chuyện gì?”
Quý Ương ấp úng cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhẹ: “Sao huynh biết?”
“Trước đây muội chưa bao giờ tới đây, nay còn cố ý mang theo điểm tâm.” Quý Yến sớm nhìn ra nàng muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút liền biết nhất định là vì họ Bùi kia.
Quý Ương hỏi hắn có thể hỏi thăm lịch trình trong một ngày của Bùi Tri Diễn không.
Quý Yến thủy chung cho rằng Bùi Tri Diễn không phải là phu quân tốt, không phải là cảm thấy phẩm hạnh của hắn không tốt, chỉ là tâm tư người này quá sâu lại khó có thể ở chung, sợ Quý Ương nhẫn nhục chịu đựng như vậy sẽ chịu ủy khuất.
Chỉ là, nhìn nàng gần đây lá gan lớn hơn không ít, cũng càng ngày càng có chủ ý, Quý Yến thở dài, đáp ứng.
“Ca ca chỉ nói một câu.” Quý Yến thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: “Đừng khiến bản thân mình thương tâm.”
Quý Ương nhớ lại thánh chỉ tứ hôn đời trước đưa đến Quý phủ, Quý Yến khi đó thiếu chút nữa muốn xông tới liều mạng với Bùi Tri Diễn, khóe môi nàng mỉm cười, nhu thuận đáp: “Muội biết rồi.”
Quý Ương trở lại Quý phủ đã là giờ Thân, nàng đi tới chỗ Trần thị trước.
Quý Dao vừa mới nghỉ trưa, trên gương mặt mượt mà còn có dấu đỏ, búi tóc nửa tán ra, Trần thị đang chải tóc cho nàng.
Quý Ương hỏi: “Cha đã về chưa ạ?”
Trần thị cười nói: “Qua buổi trưa sẽ trở lại, đi cùng đại biểu ca ngươi.”
“Diệp... biểu ca, đến rồi ạ?” Sắc mặt Quý Ương trong nháy mắt trắng bệch.
Hắn đến để làm gì?
“Hai người đang ở thư phòng nói chuyện, phụ thân con giữ hắn lại ăn cơm.” Trần thị buộc dây tóc cho Quý Dao, kéo Quý Ương nói, “Vừa lúc muốn hỏi con, biểu ca con thích ăn gì, để ta bảo hạ nhân đi chuẩn bị?”
Trần thị không cảm thấy Quý Ương khác lạ, trong mắt nàng, người xuất chúng nhất trong ba huynh đệ Diệp gia, Diệp Thanh Huyền đức tài đều tốt, tương lai hưng vinh của Diệp gia tất nhiên cũng phải dựa vào hắn, hơn nữa tình cảm của hắn và Quý Yến rất sâu đậm, cho nên Trần thị căn bản không nghĩ đến phương diện khác.
Quý Ương nói: “Biểu ca không kén ăn.”
Quý Dao chải xong búi tóc dán vào bên cạnh Quý Ương, ngáp gọi nàng: “Trưởng tỷ.”
Quý Ương sờ trân châu trên tóc Quý Dao, cố gắng không biểu hiện gì khác thường, “Mẫu thân chuẩn bị đơn giản một chút là được rồi.”
Trần thị đi nhà bếp, Quý Dao thì quấn lấy Quý Ương vào trong vườn đá cầu.
Quý Ương không yên lòng, mấy lần cũng không tiếp được quả cầu Quý Dao và Huỳnh Chi đá tới.
Quý Dao ghé sát vào tai Huỳnh Chi, che miệng nhỏ giọng giễu cợt Quý Ương, “Trưởng tỷ đá không tốt chút nào.”
Quý Ương xách váy, nhìn quả cầu rơi trước mũi giày, “Sao lần nào cũng là ta nhận, không công bằng.” Khóe môi nàng hơi hạ xuống, phát tiết cảm xúc trong lòng, nhìn qua giống như thật sự bị ủy khuất lớn.
Quý Ương trong lòng rõ ràng, chỉ cần nàng cùng Diệp Thanh Huyền là biểu huynh muội, chỉ cần tổ mẫu còn ở đây, bọn họ liền không có khả năng không gặp mặt, cho dù nàng không hề muốn.
Diệp Thanh Huyền rất biết nhìn mặt nói chuyện, nàng phải giả bộ không thèm để ý, ngoài ra quan trọng nhất chính là tuyệt tâm tư của hắn đối với mình.
Quý Dao cho rằng nàng thật sự bởi vì đá cầu không tốt mới khổ sở, suy nghĩ một chút, chạy tới nhặt cầu lên đưa cho Quý Ương, “Vậy lúc này trưởng tỷ đá trước đi.”
“Vậy muội phải cố gắng đấy.”
Quý Ương hiếm khi trẻ con như vậy, khiến Huỳnh Chi ngạc nhiên mở to hai mắt.
Quý Ương biết nàng đang kinh ngạc điều gì, trước đây mình tuyệt đối không như vậy, tính tình nàng và Bùi Tri Diễn tuy đã làm vợ chồng một năm, nhưng lại giống như nàng bị hắn nuôi nấng.
Quý Ương thu hồi tâm tư, cùng Quý Dao đá cầu.
“Thì ra biểu muội ở chỗ này.”
Bỗng nhiên truyền đến thanh âm làm cho thân thể Quý Ương cứng đờ, mặc cho Quý Dao đá tới lau làn váy của nàng, nhưng nàng cũng không có phản ứng gì.
Nàng cho là mình đã có thể khống chế tâm tình, nhưng khi nghe được tiếng của Diệp Thanh Huyền vẫn là từng trận từng trận buồn bực, trước mắt lại hiện lên cảnh đốt hỉ phục.
Diệp Thanh Huyền lững thững từ dưới hành lang gấp khúc đi tới, Quý Dao nhấc chân hướng hắn phất tay, vui rạo rực nói: “Trưởng tỷ, là Diệp biểu ca tới.”
Quý Yến và Quý Ương gọi biểu ca, cho nên Quý Dao cũng gọi theo như vậy.
Diệp Thanh Huyền đi lên nhặt quả cầu trên mặt đất lên, nhợt nhạt mỉm cười: “Cho muội.”
Hắn vừa tới gần, Quý Ương đã muốn né tránh, dựa vào nắm chặt lòng bàn tay mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Quý Ương đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn biểu ca.”
Diệp Thanh Huyền còn muốn cùng nàng nói chuyện, nàng đã đi tới bên cạnh Quý Dao.
Diệp Thanh Huyền hơi ngẩn ra, nụ cười bên môi vẫn còn, nhưng ánh mắt nhìn Quý Ương đã chuyển sang tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.
Đáy lòng Quý Ương trầm xuống, cố gắng cười với hắn: “Sao hôm nay biểu ca rảnh rỗi đến chơi vậy?”
Nghi ngờ trong lòng Diệp Thanh Huyền giảm bớt, chỉ cho là ngày đó mình đi gấp, cho nên chọc nàng mất hứng, nghĩ đến đây, hắn cười nói: “Có việc cùng cô trượng* thương nghị, cho nên qua thăm muội một chút.”
(*) Cô trượng: Dượng, chồng của cô.
Quý Ương nghe vậy ý cười trên mặt thiếu chút nữa không nhịn được, nửa giây sau lại nghe hắn nói, “Cùng Dao nhi.”
Quý Ương không đáp lại lời nói của hắn, trong lòng suy tư, chức vụ lang trung Lại bộ bị bỏ trống, hôm nay lại là thời điểm mấu chốt Diệp Thanh Huyền tiến vào lục bộ, chắc hẳn hôm nay hắn tới cũng có liên quan đến việc này.
Kiếp trước hắn ước chừng cũng là lúc này vào Lại bộ, từ đó một bước lên mây, thậm chí cấu kết với Lương vương…
Quý Dao đứng xa xa hỏi Diệp Thanh Huyền: “Diệp biểu ca, huynh biết đá cầu không?”
Diệp Thanh Huyền không phải là người sĩ diện, nói: “Ta đá không tốt.” Hắn cười nhìn Quý Ương, “Chỉ sợ so với trưởng tỷ của muội còn không bằng.”
Quý Dao xoay mắt nhìn Quý Ương, quay đầu lại nói: “Muội không tin, trừ phi huynh đá cho muội xem.”
Điều này làm khó Diệp Thanh Huyền.
“Vừa lúc muội cũng hơi mệt, biểu ca chơi với A Dao một lát đi.” Quý Ương đẩy Quý Dao về phía trước, còn mình thì lấy cớ thay quần áo, nhân cơ hội thoát thân.
Diệp Thanh Huyền cầm quả cầu Quý Dao đưa cho mình, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Quý Ương càng đi càng nhanh.
Đến giờ ăn tối, Quý Ương cũng đi qua đi lại mãi, mới bất đắc dĩ quay lại.
Diệp Thanh Huyền cùng nàng nói chuyện, hỏi thì nàng trả lời, nụ cười cùng biểu cảm rất đúng mực. Hắn luôn thích nhìn nàng bằng đôi mắt tươi cười kia, nàng cũng bình tĩnh nhìn lại.
Nhưng không còn cảm giác thân cận như trước nữa.
Cũng may sau ngày đó Diệp Thanh Huyền không tới nữa, Quý Ương cũng bình tĩnh lại.
*
Đêm khuya.
Trăng sáng trong suốt treo cao trên bầu trời đêm, Quý phủ cả phủ trên dưới một mảnh yên tĩnh.
Tiết trời cuối hè, ban ngày còn nóng bức khó nhịn, đến ban đêm liền mát mẻ, song cửa sổ nửa mở để gió có thể thổi vào trong nhà, màn lụa treo trên giá giường cũng bị thổi nhẹ nhàng phất động, nương theo ánh trăng mơ hồ có thể thấy được dáng người mềm mại trên giường.
Quý Ương buông nửa mái tóc mỏng, cánh tay trắng nõn rủ xuống mép giường, ánh trăng sáng tỏ như tơ tằm, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đột ngột ửng hồng, lông mày liễu tinh tế nhăn mày, như là thập phần khó chịu đựng.
Mũi chân cuộn tròn vô thức vuốt ve mu bàn chân đang căng thẳng.
“Ương Ương, Ương Ương......”
Bên tai vang lên thanh âm trầm khàn lưu luyến của Bùi Tri Diễn.
Quý Ương mở to mắt, thở hổn hển nhìn đỉnh xà nhà đen kịt, trong đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy luống cuống và xấu hổ, nàng đan xen hai chân co mình lại thành một cục, ảo não cắn chặt cánh môi, sao nàng lại mơ mộng càn rỡ như vậy!
Hình ảnh trong mộng hiện lên trong đầu như đèn kéo quân, vừa tỉnh táo lại, Quý Ương vẫn không khống chế được cả người run rẩy, môi cũng bị nàng cắn như muốn nhỏ máu.
Quý Ương không dám đốt nến, rón rén đi vào phòng sạch lau người.
Nàng cho rằng trải qua chuyện này, mình sẽ mở to hai mắt đến hừng đông, không nghĩ tới vừa nằm xuống, mệt mỏi liền ùn ùn kéo đến.
Sáng sớm, Huỳnh Chi đến gọi hai lần, nàng mới tỉnh lại.
Quý Ương mềm nhũn, buồn ngủ tựa vào giường không muốn nhúc nhích.
Mấy ngày nay Huỳnh Chi đã quen với sự thay đổi của Quý Ương, so với bộ dáng tuân thủ quy củ của tiểu thư trước đây, Huỳnh Chi thích nàng như bây giờ hơn, cả người đều tươi mới hơn nhiều.
Thấy Quý Ương vẫn còn mệt mỏi, Huỳnh Chi thử hỏi: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta không ra khỏi phủ sao?”
Quý Ương chớp mắt, đôi mắt sáng lên, sao nàng lại quên hôm nay nàng còn muốn chặn Bùi Tri Diễn chứ.
Ca ca nói cho nàng biết Bùi Tri Diễn mỗi khi được nghỉ đều cùng Thẩm Thanh Từ đến Vân Bán tửu lâu trên phố Đông.
Bùi Tri Diễn và Thẩm Thanh Từ vẫn giao hảo với nhau, nàng biết, Quý Ương không vui lắm mà bĩu môi, sao lại không tốt với nàng chứ.
*
Con phố Đông Trường này đi từ đầu đến cuối là hai loại hình bán hàng, quán rượu quán trà phía trước, người bán hàng rong nối liền không dứt, đến phía sau cũng chỉ có vài gian cửa hàng lác đác, người lui tới cũng ít, Quý Yến nói với nàng tửu lâu kia ở cuối đường gần hồ.
Trên mặt hồ có một cây cầu đình, Quý Ương ngồi trong đình, gió xẹt qua mặt hồ, thổi trái tim vốn đã bất ổn của Quý Ương càng rối loạn, nàng giơ tay vén sợi tóc ra sau tai, tự nói với mình không thể rối loạn trận tuyến trước.
Huỳnh Chi canh giữ ở giữa cầu, nhìn thấy bóng dáng từ xa đi tới, vội vàng chạy vào trong đình, “Tiểu thư, đến rồi!”
Giấc mộng đêm qua lại thình lình chui vào trong đầu, trái tim Quý Ương vất vả lắm mới trấn an được lại nhảy dựng lên, nàng nhìn không chớp mắt cây dương liễu bên hồ, cành liễu chằng chịt rơi xuống nước, lắc lư theo hướng dòng nước, lông mi thon dài của nàng cũng khẽ run theo, đuôi mắt không khống chế được liền phủ lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Quý Ương nhắm mắt lại, nhỏ giọng thở ra, làm cho mình hơi tỉnh táo lại, nhưng vệt đỏ kia thật vất vả mới giảm xuống một chút, chỉ chốc lát sau lại tăng lên, thấy mà thương.
Ở đầu kia cầu đá, Cao Nghĩa ở phía sau Bùi Tri Diễn lên tiếng nhắc nhở: “Thế tử, người xem trên cầu.”
Bùi Tri Diễn khẽ ngước mắt, nhìn vào đình trên cầu, ánh mắt phượng dài nhỏ nhàn nhạt, chỉ liếc một cái đã thu hồi ánh mắt.
Cao Nghĩa âm thầm tính toán trong lòng, lúc này mới ngắn ngủi nửa tháng thời gian, thế tử cùng Quý tiểu thư đυ.ng phải tổng số lần khoảng... Năm lần đi.
Lần trước ở Linh Huệ Tự thế tử còn có thể đi đường vòng, bây giờ chỉ có một cây cầu này, chỉ sợ là tránh không được.
Quý Ương cũng nghĩ như vậy, nhưng nàng không ngờ Bùi Tri Diễn chậm rãi đi lên cầu, rồi lại đi xuống cầu... Ngay cả bước chân cũng không dừng lại, giống như không nhìn thấy nàng.
Trong lòng lập tức đánh trống, mắt thấy Bùi Tri Diễn sắp xuống cầu, Quý Ương hăng hái thêm tinh thần, xách váy đuổi theo.
“Thế tử.”
Bùi Tri Diễn dừng bước, ánh mắt trong trẻo nhàn nhạt nhìn về phía nàng: “Quý tiểu thư, thật trùng hợp.”
Quý Ương cắn răng, lúc nãy không phải không nhận ra nàng, mà chính là giả vờ không nhìn thấy.
Nàng mỉm cười với Bùi Tri Diễn, nói theo: “Cũng không phải trùng hợp.”
Bùi Tri Diễn gật đầu đồng ý, sau đó không nói gì nữa, chờ nàng nói tiếp.
“Ta vốn còn muốn tự mình đi Hầu phủ cảm tạ thế tử, chưa từng nghĩ gặp lại ở đây.”
“Thay vì cảm ơn ta, Quý tiểu thư càng nên đi cảm ơn Giang đại nhân.”
Bùi Tri Diễn cười nói, ngôn hành cử chỉ đắn đo vừa đúng khách khí cùng xa cách, ý tứ trong lời ngoài lời của hắn đều là đang nói, nếu như không phải Giang Thiệu An mở miệng, hắn căn bản sẽ không nhường xe ngựa cho nàng.
Bị đả kích nhiều, Quý Ương cũng không khổ sở như trước nữa, “Thế tử hiểu lầm rồi, ta nói là ân cứu mạng, ngày đó nếu không có thế tử ra tay cứu giúp, ta chỉ sợ cũng chẳng thể đứng ở đây.”
“Quý tiểu thư.” Bùi Tri Diễn lộ ra thần sắc khó hiểu, “Mặc dù không biết Quý tiểu thư nói chuyện gì, nhưng, có phải ngươi nhận lầm người rồi không?”