Quý Ương trong lòng như bị bóp chặt, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Con không nhìn thấy mặt người đó, nhưng nhìn thấy người nọ mang theo một khối ngọc bội, hoa văn đặc thù, nếu gặp lại, con nhất định có thể nhận ra.”
Tình hình trước mắt quá mức khó tin so với trong trí nhớ của nàng, nàng nhớ rõ Bùi Tri Diễn một năm sau mới có thể hồi kinh, nhưng Huỳnh Chi lại nói cho nàng biết, hắn từ hai năm trước bởi vì ở trên chiến trường bị trọng thương nên đã trở lại kinh thành, sau đó nhậm chức Thiếu Khanh Đại Lý Tự.
Quý Ương không biết trong lúc này đã xảy ra chuyện gì. Nhiều hơn nữa, Huỳnh Chi cũng nói không nên lời, đây là nàng tổng hợp lại qua vài cuộc trò chuyện vụn vặt với Huỳnh Chi.
Quý Ương lại nghĩ tới đôi mắt phượng hẹp dài hàm chứa ý cười, đó là kiệt tác trời sinh.
Vô luận là Vân Huy tướng quân hay là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đều là hắn. Nếu ngọc bội là của huynh ấy, vậy người cứu mình cũng rất có khả năng chính là Bùi Tri Diễn.
Quý Ương khẽ giật giật môi, “Trên ngọc bội, hình như có khắc chữ Bùi.”
“Họ Bùi? Vậy là ai?” Diệp lão phu nhân càng nhíu mày càng chặt, “Việc này con nhớ kỹ không được nói ra ngoài.”
Lo lắng trong lòng Diệp lão phu nhân cũng giống như Huỳnh Chi, Quý Ương rơi xuống nước được người cứu, truyền ra ngoài là tổn hại đến sự trong sạch, người ra vào thôn trang lại nhiều, nếu gặp phải kẻ lắm lời nhiều chuyện nào đó, vậy cháu gái bà đời này sẽ bị hủy.
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm ca nhi cầm Luận Ngữ đã chép xong chạy tới cho Quý Ương xem.
Quý Ương cả đêm trằn trọc khó ngủ, nàng sợ đây lại là một giấc mộng của mình, chịu đựng đến lúc bình minh, nghe thấy tiếng gà gáy mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Lúc này Lâm ca nhi đến tìm nàng, nàng mệt mỏi đến không mở mắt ra được.
Đầu ngón tay Quý Ương cong lên chống ở bên trán, chậm rãi lật quyển vở mà Lâm ca nhi chép lại, mới xem hai chương liền nhịn không được che miệng ngáp một cái, đuôi mắt thấm ra nước mắt, nhìn đồ vật cũng mông lung.
Huỳnh Chi ở một bên nhìn không nói ra tiểu thư có chỗ nào không ổn, nhưng chắc chắn so với trước kia không giống nhau.
Một hồi lâu Huỳnh Chi mới giật mình, ngày xưa nếu là có người khác ở đây, tiểu thư mặc dù mệt mỏi cũng sẽ quy củ cố gắng ngồi, không cho người ta nắm được nửa điểm sai sót, chứ không giống như bây giờ, dựa nửa người vào tựa lưng uể oải mệt mỏi viết hết lên mặt như này.
“Không sai chỗ nào cả.”
Lâm ca nhi cúi đầu thành thật đứng ở bên cạnh, nghe Quý Ương nói không sai mới nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy ta bóc hạch đào cho biểu tỷ.” Lâm ca nhi ngồi xuống bên cạnh nàng, bảo ma ma đi theo mang đồ lên.
Tôn ma ma đặt giỏ lên bàn, lo lắng nói, “Thiếu gia cẩn thận đừng làm bị thương tay.”
Quý Ương nhìn hạch đào trong giỏ, đều đã đập nát vỏ, bóc một cái là có thể xong, nàng ăn hai ba hạt liền dỗ Lâm ca nhi trở về.
“Không bằng tiểu thư ngủ thêm một lát.” Huỳnh Chi thu dọn đồ đạc trên bàn, đỡ Quý Ương.
Quý Ương đã sớm không buồn ngủ, nàng nói với Huỳnh Chi: “Ngươi đi tìm hai hạ nhân thông minh tìm hiểu xem hôm qua có những người nào đến thôn trang.”
Huỳnh Chi ngày hôm qua nhìn thấy Quý Ương cất ngọc bội vào trong xiêm y cũng đã bối rối. Nàng cắn môi, trong lòng bất ổn, chẳng lẽ tiểu thư thật sự dốc lòng tìm kiếm người nọ?
Trong lòng Quý Ương hiểu rõ suy nghĩ của Huỳnh Chi, càng không muốn phủ nhận, chỉ thúc giục, “Mau đi.”
Huỳnh Chi nào còn dám trì hoãn, lập tức theo lệnh mà làm.
Cũng may hôm qua người đến thôn trang không nhiều lắm, ngoại trừ mấy thợ thủ công đến sửa chữa gian phòng phía tây, chỉ có Diệp nhị gia cùng mấy vị đại nhân đến thôn trang trao đổi vụ án tháp Phật. Trong số người tới có Bùi đại nhân.
Nghe Huỳnh Chi nói xong, chín phần suy đoán trong lòng Quý Ương đã chứng thực mười phần, người cứu nàng nhất định là Bùi Tri Diễn.
Gió ấm ào ào, thổi đến cửa sổ lung lay lắc lư, Quý Ương mím chặt môi, hai gò má trắng như tuyết cũng có chút sắc hồng, nói không rõ là vui mừng hay khẩn trương.
Quý Ương nhẹ nhàng mở cánh môi lặng lẽ thở ra, nàng đã không thể chờ đợi được muốn gặp người ta ngay lập tức rồi.
*
Diệp lão phu nhân bảo Quý Ương nghỉ ngơi thật tốt, nàng nằm đến ngày thứ ba rốt cục không nằm được nữa, vừa sáng sớm liền đi thỉnh an Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân thấy nàng khôi phục không tệ, khí sắc cũng tốt mới yên tâm.
“Thuốc vẫn phải tiếp tục uống hai ngày, tuy nước mùa hè không lạnh, nhưng thân thể các cô nương vốn mảnh mai, không thể tổn thương sâu bên trong được.” Diệp lão phu nhân ân cần dặn dò.
Quý Ương gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ngoại tổ mẫu yên tâm ạ.”
Kiếp trước nàng bởi vì chết đuối quá lâu thiếu chút nữa liền không thể cứu trở về, sau đó toàn thân vẫn luôn không tốt.
Quý Ương cố ý nhắc tới Bùi Tri Diễn: “Mấy đêm nay tim con luôn đập thình thịch, mơ thấy mình lại rơi xuống nước.” Nói xong nàng sợ đến đỏ mắt, “Nếu không có người tốt bụng kia ra tay cứu giúp, e rằng con không nhìn thấy người được nữa.”
Chuyện Huỳnh Chi có thể hỏi được, Diệp lão phu nhân đã sớm điều tra rõ, dựa theo lời Quý Ương người nọ hẳn là họ Bùi, ngày đó trong thôn chỉ có thể tra được một người.
Định Bắc Hầu thế tử.
Phụ thân Bùi Hầu gia là Phiêu Kỵ đại tướng quân chiến công hiển hách, mẫu thân Tần thị là nữ nhi của thái phó, cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng thân phong, dì ruột là Nhàn phi nương nương, có thể nói là khó lòng với tới.
Diệp lão phu nhân suy nghĩ phức tạp, thế tử cứu Ương nhi xong thì trực tiếp rời đi, hẳn là cũng không muốn dính dáng đến quan hệ gì.
Diệp lão phu nhân an ủi Quý Ương vài câu, cố ý không đề cập tới mình đã biết người cứu nàng là ai, mà lôi kéo Quý Ương tán gẫu việc trong nhà.
Không bao lâu Giang thị cũng tới, cùng đi còn có phu nhân của mấy vị hương thân, Quý Ương cũng đã gặp qua, nàng ngoan ngoãn ngồi ở một bên cùng.
Không biết tại sao câu chuyện lại đến với Quý Ương.
Lư phu nhân cười nói: “Ương nhi tính tình nhã nhặn lịch sự ôn nhu, thật sự là làm cho người ta yêu thích, không giống nữ nhi của ta, không có chút bộ dáng cô nương nào.”
Trên mặt Quý Ương lộ ra nụ cười ngọt ngào, kì thực căn bản không nghe lọt lời mấy người nói.
Nàng thấy Lư phu nhân đang nhìn mình, vẻ mặt hòa ái dễ gần, hơi sửng sốt cười đến ngọt ngào hơn, trong lòng còn đang suy nghĩ mọi người nói cái gì.
Diệp lão phu nhân kéo tay Quý Ương vỗ vỗ, vui mừng trong lòng viết hết lên mặt, cười nói với Lư phu nhân: “Cũng không nói thế được. Ninh nhi là đứa nhỏ ta nhìn cũng thích, ngươi lại không mang nàng đến, ta cũng đã một năm không gặp nàng.”
Lư phu nhân cười: “Nữ nhi hôm nay cùng huynh trưởng đến cửa hàng thu nợ.”
Nhà phu quân của Lư phu nhân buôn bán dược liệu, trong nhà còn có cử nhân, ở huyện Võ Thanh cũng là gia đình có uy tín.
Khuê nữ nhà mình thì không biết làm bà bớt lo, nhìn Quý Ương ôn nhu như vậy, lại xinh đẹp, Lư phu nhân từ mắt đến mũi đều thấy thư thái.
“Cũng không biết tương lai công tử nhà ai có phúc khí cưới được Ương nhi.”
Mặt trời lên cao, ánh sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào người Quý Ương, như lụa mỏng chiếu lên một tầng hào quang, tóc mai nhẹ buông xuống, dưới lông mi là một đôi mắt đẹp của tiên nữ.
Lời trêu ghẹo của Lư phu nhân khiến Quý Ương đỏ mặt, khẽ rũ mi, trả lời khéo léo, “Hôn nhân đại sự đều do cha mẹ quyết định ạ.”
Không ai biết giờ phút này trong tiểu y bên người nàng cất giấu ngọc bội nam tử, trong lòng cũng sớm nhận định người được chọn.
Đến gần chạng vạng tối, hạ nhân tiến vào bẩm báo, nói là Diệp nhị gia mời Thiếu khanh Đại Lý Tự Bùi đại nhân cùng Hữu phó đô Ngự Sử Vương đại nhân đến thôn trang để dùng cơm.
Đám người Lư phu nhân nghe vậy đều đứng dậy cáo từ. Sắc mặt Diệp lão phu nhân hơi đổi, vội phân phó người đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cẩn thận dặn dò, “Vạn lần không được chậm trễ.”
Diệp nhị gia đảm nhiệm chức viên ngoại lang của Công bộ, vụ án Phật tháp lần này hắn cũng vẫn tận tụy tuân thủ nghiêm ngặt cương vị cùng đi điều tra, nghĩ như thế, thế tử đến đây cũng là chuyện có thể hiểu, huống chi sự tình cũng đã qua ba ngày, nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra khúc mắc gì nữa.
Nói trắng ra, dù sao lấy Định Bắc Hầu phủ mà nói, một môn hộ như vậy, nếu thật sự mọi chuyện lộ ra, ngược lại là Ương nhi cố gắng trèo cao.
Giang thị đứng dậy nói: “Ta phải đi hỏi thăm một chút, cũng không biết hai vị đại nhân có kiêng kị ăn uống hay không.”
Quý Ương siết chặt khăn, nhẹ nhàng rũ mắt che đi sự luống cuống trong đáy mắt, trong ba ngày này nàng ngày ngày nghĩ, nhưng bất thình lình người đó đến trước mặt, nàng lại vô cùng hoảng loạn.
Quý Ương há miệng, hơi bình tĩnh lại, bên môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Kiếp trước cũng là như thế, nàng ở đầu đường bị ngựa của Bùi Tri Diễn dọa sợ, sau khi gặp mặt một lần, hắn liền luôn nghĩ biện pháp xuất hiện ở trước mặt nàng.
Lần này cho dù thân phận của hắn không giống xưa, duyên phận của hai người vẫn là như thế.
Mà lần này Quý Ương đã sớm biết tâm ý của mình, vậy giữa nàng và Bùi Tri Diễn có thể bớt đi những cuộc tranh luận, cũng tất nhiên có thể giúp hắn tránh được tai họa của Hầu phủ.
Diệp lão phu nhân bảo Quý Ương về nghỉ ngơi trước.
Quý Ương kiềm chế xúc động muốn ra ngoại viện, chậm chạp trở về tiểu viện của mình.
Hạ nhân đưa bữa tối tới, Quý Ương không yên lòng ăn một chén cơm nhỏ rồi buông đũa xuống.
Nàng cầm lấy hạch đào trên bệ cửa sổ nói: “Lần trước Lâm ca nhi không phải nói thích cái này sao, đem tặng cho đệ ấy đi.”
Huỳnh Chi đi theo Quý Ương ra ngoài, trong lòng nghi hoặc, đây không phải là Lâm ca nhi tặng cho tiểu thư sao.
*
Trước khi khai tiệc, Nhị gia Diệp Phong Hải đến chỗ Diệp lão phu nhân, chuyện Quý Ương rơi xuống nước Diệp lão phu nhân dặn dò không được lộ ra, nội tình lại càng không ai biết, hắn cũng là sau khi nghe Uông thị nói xong tự mình suy đoán.
Theo hắn thấy, cháu gái nếu có thể trèo cao với Định Bắc Hầu phủ, Diệp gia cũng có thể bám vào đó mà phất lên.
Diệp lão phu nhân nghe xong lời của hắn không khỏi nổi giận, “Đó là cháu gái ngươi, nói bậy bạ gì đó!”
“Trong thôn chỉ có một nữ nhi là Ương nhi, thế tử có thể không biết người ngài ấy cứu là ai sao? Hắn không nhận rõ ràng là vô tình với Ương nhi. Ngược lại cố làm thân, ta còn cảm thấy ủy khuất Ương nhi của ta.”
“Huống chi việc này cũng không phải một người làm ngoại cữu như ngươi có thể nhúng tay vào.”
Diệp Phong Hải nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
Trong lòng Diệp lão phu nhân kỳ thực muốn Diệp Thanh Huyền cưới Quý Ương, để nàng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mình.
Quý Ương và biểu ca của nàng từ nhỏ đã có tình cảm không tệ, thật là một đôi trời sinh.
Diệp Phong Hải bị quở trách cũng không dám nói thêm gì nữa, “Mẫu thân nói có lý, con đi chiêu đãi khách trước.”
Bùi Tri Diễn và Vương Thiệu Bình ở chức quan đều cao hơn Diệp Phong Hải, hắn ngồi ở vị trí chủ nhân nhưng lại vô cùng câu nệ, “Thời tiết nóng, hạ quan sai người chuẩn bị chút đồ khai vị, hai vị đại nhân nếm thử có hợp khẩu vị hay không.”
Dưa hấu trộn gà sợi, canh vịt nấu với bí đao, cá hấp, thịt nướng, củ ấu tươi hái trong ao xào cùng hành tây, còn có mấy món chay, gà vịt thịt cá đều đầy đủ hết, lại không phô trương.
Vương Thiệu Bình khoát tay nói: “Diệp đại nhân có lòng rồi, bắt đầu thôi, không cần quá chú ý hai người bọn ta như vậy.”
Bùi Tri Diễn không có khẩu vị, nhưng cũng nể mặt, mỗi món ăn đều động đũa một chút, chậm rãi nuốt xuống một củ ấu, cười nói: “Đầu bếp của Diệp đại nhân tay nghề không tồi.”
Thanh âm thanh nhuận, giống như khí độ đạm như thanh trúc của hắn, mà cặp mắt phượng nhỏ hẹp kia rơi xuống trên người đối diện, lại mang theo bức bách nhàn nhạt.
Bùi Tri Diễn mặc dù tuổi còn trẻ, có thể đặc biệt được Thánh thượng thăng lên làm thiếu khanh Đại Lý tự có lẽ có vài phần ấm áp của phủ Định Bắc Hầu, nhưng thủ đoạn điều tra vụ án tham ô Điền Tây một năm trước của hắn quả thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Diệp Phong Hải lại động chút tâm tư, hắn cười nói: “Vốn ngày đó đã muốn giữ Bùi đại nhân ở lại ăn cơm, đáng tiếc đại nhân đi vội vàng.”
Bùi Tri Diễn cười, “Công vụ quan trọng hơn, cơm lúc nào cũng có thể ăn, Diệp đại nhân nói có phải không?”
Diệp Phong Hải sao lại không hiểu Bùi Tri Diễn, hắn đã nói như vậy, sao Diệp Phong Hải phải giả vờ ngốc nghếch.
Diệp Phong Hải nâng ly rượu lên, “Đại nhân nói có lý, hạ quan kính hai vị đại nhân một ly.”
*
Ánh trăng sáng chiếu xuống, gió thổi qua một bụi trúc đen phía sau hàng rào, cành nhỏ lay động lờ mờ.
“Biểu tỷ, lúc này đến lượt ngươi đi trốn.”
Tôn ma ma cầm khăn lau mồ hôi trán cho hắn, “Tiểu thiếu gia, thời gian không còn sớm, cùng ma ma trở về nghỉ ngơi đi.”
Khuôn mặt Lâm ca nhi đỏ bừng, đang chơi đùa vui vẻ, làm sao chịu trở về, đẩy tay Phương ma ma đang lau mồ hôi cho nó, kích động chờ Quý Ương trốn đi.
Tôn ma ma ôn tồn dỗ dành, “Lâm ca nhi sao lại quên, thân thể tiểu thư vừa khỏe lại, không thể chịu mệt thêm một trận nữa.”
Lâm nhi lập tức không còn náo loạn, “Biểu tỷ, ta đưa tỷ về nghỉ ngơi.”
Bộ dáng tiểu đại nhân hiểu chuyện nhu thuận chọc Quý Ương cười, nàng không đợi được Bùi Tri Diễn đến tìm mình, liền mượn cớ chơi với Lâm nhi mà tới tiền viện.
Chơi với biểu đệ đã hồi lâu quả thật có chút mệt mỏi, nhưng người vẫn chưa đi ra. Nàng đang muốn nói không sao, liền từ xa nhìn thấy hạ nhân ở hành lang gấp khúc xách đèn l*иg đi ở phía trước, phía sau mơ hồ đi theo mấy người.
Tim Quý Ương bỗng nhiên đập nhanh, giọng nói yếu đi rất nhiều, “Lúc trước Lâm nhi nói, ở đâu phát hiện có thỏ hoang...... Biểu tỷ cũng muốn nhìn một chút.”
“Ngay đó.” Lâm nhi chỉ vào khúc quanh của hành lang gấp khúc, “Ta dẫn tỷ đi.”
Tôn ma ma ở phía sau dậm chân, đêm hôm khuya khoắt làm sao tìm được con thỏ nào.
Huỳnh Chi lúc này cũng thật sự hiểu rõ, tiểu thư đâu phải đang đi tìm thỏ, nàng là muốn đi về phía của thế tử Định Bắc Hầu phủ mà thôi.
Chưa từng nghĩ tiểu thư sau khi rơi xuống nước, lá gan lại lớn như vậy.