Không khí bị rót vào phổi, như lưỡi dao xẹt qua cổ họng... Cảm giác ngay cả hít thở cũng đau đớn khiến Quý Ương trong lúc hôn mê cũng không thể an ổn, nàng cẩn thận thở dốc, lông mi dài mảnh khảnh run rẩy vô số lần, cuối cùng khó khăn mở mắt ra.
Đôi mắt Quý Ương đờ đẫn nhìn đỉnh trướng, khóe miệng giật giật, “Ngay cả chết cũng không chết được sao…”
Vừa mở miệng, cổ họng đau đớn làm cho nàng nhịn không được trào nước mắt.
Huỳnh Chi bưng canh thuốc đi vào, thấy Quý Ương đã tỉnh, mừng rỡ nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?” Nàng nói xong đã đỏ mắt, “Nô tỳ sau này nhất định nửa bước không rời tiểu thư.”
“Huỳnh Chi, hình như ta thật sự nhìn thấy huynh ấy.” Đôi mắt Quý Ương cực đẹp, lúc nói chuyện giống như có ánh sáng nhỏ lóe lên, “Huynh ấy đang chờ ta.”
“Tiểu thư, người đây là nói mê sảng cái gì.” Huỳnh Chi vội vã khóc lên, “Nhất định là bởi vì rơi xuống nước bị kinh hãi rồi.”
“Cái gì mà rơi xuống nước?” Đầu Quý Ương hỗn loạn, vành mắt đỏ ửng mất tự nhiên.
Huỳnh Chi lấy tay dán lên trán cô, quả thật nóng dữ dội, “Không được, còn phải đi mời thái y một chuyến nữa.”
Huỳnh Chi hoảng hốt chạy bừa muốn xông ra ngoài.
Quý Ương yếu ớt chống người ngồi dậy, muốn Huỳnh Chi đừng phí sức nữa.
Nàng nhìn bố trí xa lạ bốn phía hơi sửng sốt, ý thức được đây không phải là biệt viện của nàng ở chỗ Diệp Thanh Huyền sắp xếp.
Huỳnh Chi lấy gối ra cho nàng dựa vào, lại bưng thuốc lên, “Tiểu thư uống thuốc trước đi.”
Quý Ương nhìn Huỳnh Chi bận rộn trước mặt, Huỳnh Chi là con gái của Lý ma ma trước đây hầu hạ mẫu thân, cùng nàng lớn lên, lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tóc mai lại bởi vì lo lắng cho nàng mà sinh tóc bạc.
Quý Ương run rẩy sờ tóc Huỳnh Chi... Tóc bạc không thấy đâu, ngay cả gương mặt gầy gò cũng biến thành khuôn mặt trứng ngỗng.
Huỳnh Chi không dám nhúc nhích, trong lòng bồn chồn, không biết Quý Ương rốt cuộc là làm sao vậy.
Mấy ngày nay Quý Ương luôn hoảng hốt nhớ tới thời gian trước khi xuất giá, chẳng lẽ lại đang nằm mơ?
Lòng bàn tay truyền đến đau đớn kéo suy nghĩ của Quý Ương trở về, nàng chú ý tới tay phải mình vẫn nắm chặt chưa buông ra, lộ ra đôi bông tai, giống như là một khối ngọc bội.
Huỳnh Chi cũng không biết đồ trong tay Quý Ương từ đâu ra, “Lúc nô tỳ tìm được tiểu thư, trong tay người vẫn nắm cái này, làm thế nào cũng không chịu buông ra.”
Quý Ương mở lòng bàn tay ra, là một khối ngọc bội mỡ dê, bởi vì nắm quá chặt, hoa văn khắc sâu trong lòng bàn tay.
Nàng không dám tin nhìn ngọc bội trong tay, nước mắt không tự nhiên rơi xuống, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu phát run.
Đây là ngọc bội của Bùi Tri Diễn! Hắn từng nói cho nàng biết, đây là hắn tự tay điêu khắc, nàng tuyệt sẽ không nhận lầm!
Nhưng khối ngọc bội này không phải đã vỡ rồi sao?
Quý Ương từ trong khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy đau, vậy nhất định không phải đang nằm mơ.
Quý Ương lại nhìn về phía bài trí trong phòng, càng cảm thấy giống như đã từng quen biết, tượng đất đặt bên cửa sổ, hoa thêu trên màn... Nhìn thế nào cũng giống như trang trại của bà ngoại ở huyện Võ Thanh, Thông Châu.
Trước khi xuất giá, hàng năm vào mùa hè thời tiết nóng bức, nàng đều cùng ngoại tổ mẫu đến thôn trang ở một thời gian.
Nhưng sao nàng lại ở chỗ này?
Trong phòng còn đặt vài tấm băng, nhưng hiện tại rõ ràng là cuối thu mới đúng.
Sao lại như vậy?
Huỳnh Chi thấy bộ dạng mất hồn mất vía của nàng, trong lòng càng sốt ruột, “Tiểu thư uống thuốc trước đi.”
Nước thuốc đắng chát chảy vào cổ họng, suy nghĩ của Quý Ương dần dần rõ ràng, trong lòng có một suy đoán hoang đường, nàng bảo Huỳnh Chi đỡ mình ngồi vào trước bàn trang điểm.
Trong gương nàng không thấy dáng vẻ tiều tụy giống người sắp chết khi trước.
Mặt trong suốt như trăng sáng, bởi vì phát sốt nên đuôi mắt lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, trong mắt còn lưu chuyển hơi nước chưa khô, một vẻ kiều diễm uy lệ.
Quý Ương rủ mắt, lông mi che đi đôi mắt đầy mây mù, đây cũng không phải bộ dáng hiện tại của nàng.
Quý Ương nhắm mắt lại, nàng không có chết, mà là trở lại ba năm trước, lúc nàng mười lăm tuổi.
Nàng nhớ rõ là Lâm ca nhi năn nỉ nàng muốn hái đài sen, nàng thật vất vả mới móc được nhưng vô ý trượt xuống chết đuối, hôn mê trọn vẹn ba ngày mới tỉnh, cũng bởi vì khi đó thân thể bị thương, sau này vào Định Bắc Hầu phủ mới ngày càng bệnh nặng.
Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, tim Quý Ương đập mạnh, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, nhưng ông trời đã nghe được lời khẩn cầu của nàng.
Huỳnh Chi nhớ tới còn chưa hồi bẩm với lão phu nhân, thanh âm bất giác đề cao một chút, “Ta sẽ bẩm báo với lão phu nhân rằng người đã tỉnh, tiểu thư hôn mê hơn nửa ngày tất cả mọi người sắp lo lắng tới phát điên rồi.”
Quý Ương nhíu mày, cảm thấy không đúng: “Ngươi nói ta hôn mê nửa ngày?”
Huỳnh Chi gật đầu, bây giờ nhớ tới bộ dáng hôn mê bất tỉnh của tiểu thư vẫn còn sợ.
Trong lòng Quý Ương bắt đầu chần chừ, nàng nhớ rõ khi đó mình vì chết đuối quá lâu nên hôn mê ba ngày mới tỉnh, sao lần này lại khác?
Nàng nhìn về phía ngọc bội trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết khắc trên đó.
Hơn nữa năm nàng mười lăm tuổi, Bùi Tri Diễn thậm chí còn chưa về Thượng Kinh, theo Bùi Hầu gia đóng ở biên quan, nàng làm sao có khối ngọc bội này.
Huỳnh Chi chưa từng thấy qua cái này, có thể thấy được vẻ mặt Quý Ương quyến luyến, giống như nó chính là thứ vô cùng trân quý.
“Tiểu thư, khối ngọc bội này là......”
Quý Ương hốt hoảng ngẩng đầu, “Vừa rồi ngươi nói khối ngọc bội này ta vẫn luôn nắm trong tay?”
Vẻ mặt Huỳnh Chi khó xử, ấp a ấp úng nói: “Cái này... không phải tiểu thư ngài rõ ràng nhất sao?”
Huỳnh Chi muốn nói lại thôi, “Có phải người nọ cứu ngài lên không?”
Quý Ương lại ngẩn ra, suy nghĩ đan xen khiến nàng đau đầu dữ dội, không phải là ngoại tổ mẫu dẫn người cứu nàng sao?
Nàng nén đau đầu nói: “Ngươi mau nói rõ ràng đi.”
“Nô tỳ cũng là suy đoán, vừa rồi tiểu thiếu gia khóc lóc chạy tới nói tiểu thư rơi xuống nước, lúc nô tỳ cùng những người khác chạy tới, ngài cũng đã được cứu lên, ngay tại bên cạnh hồ trong đình. Trong tay, trong tay liền nắm cái này.” Huỳnh Chi nói càng ngày càng nhẹ, sau đó hoàn toàn im lặng.
Ngọc bội hoa văn này chỉ có nam tử mới có thể đeo, nếu thật sự là nam tử xa lạ cứu tiểu thư, lại muốn dựa vào đó mà tìm tới thì phiền toái rồi.
*
Sinh thần Thái hậu, Thánh Thượng hạ lệnh đến tu Phật tại chùa Linh Tuyền Ngọc Long Sơn ở Thông Châu, nào ngờ ngày tế tự tượng Phật sụp đổ, Thái hậu chấn kinh xong bệnh nặng, Thánh Thượng tức giận lệnh Đại Lý Tự, Đô Sát Viện cùng nhau tra rõ.
Tri châu Thông Châu cùng huyện thừa Võ Thanh đứng ngồi không yên chờ ở nha môn, biết được Tạ đại nhân đã trở về lập tức muốn đi cầu kiến, lại bị ngăn ở bên ngoài.
Bùi Tri Diễn thay quan phục vẫn còn hơi ẩm, khoác áo choàng màu trắng đi đến thư phòng.
Thẩm Thanh Từ chán đến chết ngồi uống trà, thấy Bùi Tri Diễn đi vào, cười nói: “Ngươi cuối cùng đã về, đợi ngươi nửa ngày rồi đó.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Bùi Tri Diễn ngoài miệng hỏi, thần sắc không hề bất ngờ, lững thững đi tới thư án rộng rãi ngồi xuống.
Tay trắng nõn như ngọc nâng chén trà bằng sứ xanh lên, ôn nhuận lịch sự tao nhã, hơi nước lượn lờ mông lung, Bùi Tri Diễn rũ mắt uống ngụm trà, mới giương mắt nhìn Thẩm Thanh Từ, đôi mắt phượng nhỏ hẹp thần sắc nhàn nhạt, quần áo cứ tùy ý khoác lên vai như vậy cũng không cảm thấy thất lễ, ngược lại có vài phần là ý vị trong trẻo nhưng lạnh lùng như tiên.
Thẩm Thanh Từ nhướng mày, thân thể hơi nghiêng về phía trước, “Ngược lại nên ta hỏi ngươi, sao y phục mặc đi điều tra vụ án đều ướt hết thế?”
Bùi Tri Diễn nhìn về phía Cao Nghĩa, cảm thấy tầm mắt thế tử rơi trên người mình, sau lưng Cao Nghĩa đang canh giữ ngoài cửa cứng đờ, bất động như núi.
“Không nói lời nào chính là cam chịu.” Thẩm Thanh Từ hăng hái, “Cứu ai thế? Diệp lão phu nhân chỉ có một đứa cháu gái, chính là trưởng nữ Quý gia, ngươi cũng đã nghe nói qua, nghe nói sinh ra cực đẹp, diện mạo như tiên tử.”
Bùi Tri Diễn cầm một quyển công văn mở ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đã gặp qua?”
Thẩm Thanh Từ cũng nghe nói, vị Quý cô nương này ở trong nhà giản dị không giống khuê tú khác thích tổ chức nhã yến.
“Ta đã nói là nghe nói.” Hắn tiêu sái mở quạt xếp trong tay ra lắc nhẹ, “Ngươi hôm nay không phải thấy rồi sao? Thật đúng là đẹp như vậy ư?”
Bùi Tri Diễn như thật sự suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức lạnh nhạt nói: “Quên rồi.”
Thẩm Thanh Từ không chấp nhận câu trả lời qua loa, bĩu môi.
Bùi Tri Diễn khép sách lại nhìn hắn, “Ta không biết người được cứu là ai, ngươi cũng đừng nói lung tung, làm hại danh dự của cô nương nhà người ta.”
Thẩm Thanh Từ đương nhiên biết đùa có chừng mực, “Ngươi nếu thật sự làm chuyện như cứu cô nương đó thật, ta chống mắt lên xem ngươi có sợ người ta quấn lấy ngươi không.”
Bùi Tri Diễn tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm vị trí Thiếu khanh của Đại Lý tự, lại là thế tử phủ Định Bắc Hầu, hơn nữa cái gương mặt như yêu nhân, hại nước hại dân này, khiến cho không biết bao nhiêu danh môn quý nữ trong kinh âm thầm ái mộ.
Ngay cả Thẩm Thanh Từ có lúc cũng phải ghen tị.
Bùi Tri Diễn không trả lời, lãnh đạm tiễn khách, “Ta còn phải sơ lý vụ án.”
Thẩm Thanh Từ nhìn bạn tốt của mình thở dài, “Ngươi cần cù như vậy, có vẻ ta giống một kẻ chơi bời lêu lổng quá.”
Bùi Tri Diễn hiếm khi thả lỏng khuôn mặt, đôi mắt phượng khẽ giương, trong lúc nhất thời phong lưu lộ rõ, hắn cười trêu tức, “Chẳng lẽ không phải?”
“Thẩm bá gia không phải cho ngươi một chức vị ở Chiêm Sĩ phủ rồi à. Vì sao không đi?” Bùi Tri Diễn không nặng không nhẹ cứ thế nắm lấy điểm yếu của hắn.
Thẩm Thanh Từ quả thật không ba hoa nữa, phe phẩy quạt đi ra ngoài, giả vờ thở dài: “Hôm nay đã đến mức ta phải tự hạ mình tới mới có thể khiến Bùi thế tử nở nụ cười. Ngươi cũng không cần nhắc nữa, việc ta đã sớm tra xong rồi, còn chờ ngươi cùng đi Tây Sơn săn bắn đó.”
Bùi Tri Diễn cười khẽ lắc đầu, tiếp tục viết tấu chương.
Đợi hắn đặt bút xuống, đã là lúc cần dùng đèn mới nhìn rõ, Bùi Tri Diễn nheo mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài cầm chén cũng không bưng lên, thờ ơ vuốt mép chén.
Vụ án Phật tháp liên quan đến Thái hậu, phạm vi điều tra quá rộng, quan viên liên lụy đến đều khó thoát tội, Bùi Tri Diễn dưỡng thần, suy tư vụ án, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng quấn lấy cô gái kia hôm nay, tay chân nàng cũng quấn lấy mình không chịu buông.
Bùi Tri Diễn nhíu mày, xua tan suy nghĩ, cầm quyển sách lên xem.
*
Biết được Quý Ương tỉnh lại, Diệp lão phu nhân vội vàng chạy tới vấn an, Giang thị cũng dẫn Lâm ca nhi đến bồi tội cho Quý Ương.
Lâm ca nhi mặc gấm vóc màu xanh ngọc, búi hai búi tóc, khỏe mạnh kháu khỉnh, đứng ở trước mặt Quý Ương hắng giọng khóc rung trời động đất, “Biểu tỷ ta sai rồi, không nên để ngươi đi giúp ta hái đài sen, hại ngươi...... rơi xuống nước.”
Lâm ca nhi là nhi tử của Diệp nhị gia, từ nhỏ đã được mọi người nuông chiều, Quý Ương cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn khóc thành như vậy, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo vừa dụi mắt khóc, vừa co rút thân thể nhỏ nhắn.
Quý Ương vốn định nói không sao, Lâm ca nhi ham chơi một chút nhưng cũng không có ý xấu, nhưng nghĩ lại có thể làm cho hắn nhớ lâu cũng tốt, vì thế lau nước mắt cho hắn, nói: “Đệ muốn ta tha thứ, chỉ nói xin lỗi thôi thì không được.”
Lâm ca nhi cũng biết mình lần này phạm phải sai lầm lớn, “Đệ đem đồ của đại ca tặng cho tỷ nhé?” Đây là đồ chơi bảo bối nhất gần đây của hắn.
Quý Ương nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không có huyết sắc lại trắng thêm vài phần, ngón tay đặt trên đệm mỏng hãm sâu vào, nàng có điên mới muốn đồ của Diệp Thanh Huyền.
“Biểu tỷ không cần đồ chơi của đệ.” Quý Ương nửa nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Phạt đệ chép Luận Ngữ mười lần, ngày mai bóc cho tỷ một đĩa hạch đào nữa.”
Lâm ca nhi mặt như sắp khóc, ra sức gật đầu đáp ứng.
Giang thị tiến lên nói: “Ương tỷ nhi không có việc gì chính là phúc trời ban.”
Quý Ương khẽ gật đầu, cụp mắt giấu đi cảm xúc hỗn loạn.
Diệp lão phu nhân thấy nàng không lên tiếng, bộ dáng cái gì cũng tốt lại càng đau lòng, bà ngồi bên cạnh Quý Ương, cầm tay nàng, “Nếu Ương Ương có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho ngoại tổ mẫu biết.”
Quý Ương tính tình giống mẫu thân đã qua đời của nàng, cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức mềm yếu cùng nhát gan, chuyện hôm nay chắc là dọa nàng không nhẹ.
Quý Ương hận Diệp Thanh Huyền, nhưng ngoại tổ mẫu thật sự là thật lòng đối xử tốt với nàng, sau khi Định Bắc Hầu phủ xảy ra chuyện ngoại tổ mẫu từng tới Quý gia thăm nàng, đau lòng ôm lấy nàng khóc nói số nàng quá khổ.
Mũi Quý Ương cay cay, nước mắt đảo quanh, chớp mắt đã chảy xuống.
“Ngoại tổ mẫu….”
Diệp lão phu nhân đau lòng muốn chết, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, “Không thoải mái chỗ nào?”
Đổi lại là trước kia, Quý Ương nhất định lắc đầu bảo Diệp lão phu nhân không cần lo lắng, mà nay nàng lại càng khóc lớn hơn, vai run lên, thút thít khóc lóc kể lể: “Cổ họng con đau quá.”
Giang thị vội vàng nhỏ nhẹ an ủi, “Đây là sặc nước làm đau cổ họng, cần phải tịnh dưỡng thêm chút thời gian, ta đi nấu một bình trà cam hồng, có thể giúp con thoải mái hơn.”
Diệp lão phu nhân liên tục gật đầu, “Mau đi.”
Giang thị dẫn Lâm ca nhi cùng đi xuống, Quý Ương lau nước mắt, chậm rãi bình tĩnh lại, Diệp lão phu nhân chờ nàng khá hơn, mới đuổi hạ nhân ra ngoài, hỏi nàng chính sự, “Người cứu con dậy, con còn có ấn tượng gì không?”