Chương 19: Trú mưa

Mưa vẫn không ngừng rơi, nhìn không lớn, nhưng chỉ vấp chân thưa thớt.

Trần thị không ngừng nhìn ra ngoài, Quý Ương đã đi rất lâu cũng không thấy trở về, bà không khỏi có chút lo lắng.

Muốn nói đi tìm, nhưng lại không đi được.

Bà nhận lấy khay trái cây Tần thị đưa tới, cười nói: “Phu nhân khách khí, ta tự làm là được.”

Định Bắc Hầu phủ cùng Quý phủ cũng không có quan hệ cá nhân gì, bà cùng Tần thị mặc dù cũng từng ở yến hội gặp qua vài lần, nhưng đều chỉ là đơn giản hàn huyên, nay thình lình xuất hiện thái độ thân thiết, làm cho bà có chút không chắc là chuyện gì xảy ra.

Tần thị trên mặt mang nụ cười, thấy nàng thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, thanh âm nhu hòa nói: “Mưa này chỉ sợ phải một lúc nữa mới tạnh. Quý phu nhân có thể cùng ta ngồi một lát. Ta cũng hiếm khi cùng ai trò chuyện như thế, phu nhân cũng đừng chê ta nhiều lời.”

“Sao có thể.” Trần thị vội vàng cũng cười nói, “Ta cũng cùng phu nhân nói chuyện rất vui, chỉ là ta thấy Ương nhi đi hồi lâu vẫn chưa về, không biết có phải vì trú mưa hay không.”

Lo lắng trong mắt bà không phải là giả vờ, Trần thị có thể làm Quý Đình Chương tái hôn, lại vẫn quan tâm kế nữ của mình như thế, làm cho Tần thị lại sinh thêm vài phần hảo cảm.

“Có Bùi Ngưng ở cùng nàng, ngươi không cần lo lắng.”

Trần thị cười lên tiếng trả lời, “Phu nhân nói rất đúng.”

Hai người ngồi nói chuyện phiếm, vì không muốn đột ngột, qua hồi lâu Tần thị mới giả vờ vô tình đem câu chuyện hướng Quý Ương nói, “Ta còn nợ Ương nhi một ân tình.”

Trần thị khó hiểu hỏi: “Sao phu nhân lại nói vậy?”

Tần thị đem chuyện đi ngõ nhỏ mua bánh Nguyệt Lượng nói ra.

Trần thị nói: “Lại còn có việc này?”

Tần thị cười gật đầu, nếu như không phải Liễu Cảnh tinh mắt, nhận ra Quý Ương, bà cũng không biết.

Quý Dao ngồi bên cạnh Trần thị kéo tay bà, chỉ vào Liễu Vĩ nói: “Ta nhớ rõ, ngày đó ta cùng trưởng tỷ đã đem bánh Nguyệt Lượng tặng cho vị cô cô này.”

Liễu Vĩ cười với nàng, “Nhị tiểu thư vậy mà vẫn còn nhớ nô tỳ.”

Quý Dao gật đầu, cười ngọt ngào, “Nhớ chứ nhớ chứ.”

Hai người nói chuyện một lúc thì có hai người khác đi tới, chính là Bùi Ngưng và Quý Ương.

Tần thị cười nói: “Phu nhân nhìn xem, người không phải tới rồi sao.”

Quý Ương giờ phút này nhìn thấy Tần thị còn có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, kiếp trước lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tần thị, là lúc bà đưa hưu thư cho mình:

“Con hiện tại đã không phải là người Hầu phủ, người bên ngoài không thể ngăn cản con, đi đi. Thế tử hao tổn tâm cơ chỉ muốn con bình an, con không thể uổng phí khổ tâm của nó được.”

Từng câu từng chữ tuyệt vọng kia, nàng tựa hồ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Quý Ương nuốt cay đắng trong cổ họng, lặng lẽ hít mũi, quyết định tha thứ cho Bùi Tri Diễn vừa rồi dỗ mình đi lấy ô, kết quả một đi không trở lại, chỉ để nha hoàn tới đón nàng.

Nàng tiến lên hành lễ với Tần thị, “Quý Ương bái kiến phu nhân.”

Tần thị ôn nhu cười, “Không cần đa lễ.”

Bà mới vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua từ xa, lúc này mới xem như có thể nhìn kỹ, quả thật như lời Cao Nghĩa nói, vô cùng xinh đẹp, tính tình nhìn cũng nhu thuận, lễ nghĩa chu toàn, không phải loại dựa vào vài phần tư sắc là dễ sinh sự.

Nghĩ đến đại sự cả đời của con trai mình, có lẽ bà đang chấm nàng dâu là Quý Ương, Tần thị nhìn nàng chỗ nào cũng thấy hài lòng, hận hiện tại không thể trực tiếp định hôn ước.

Nhìn thấy Tần thị nhìn mình, ánh mắt tràn đầy vui mừng đánh giá, suy nghĩ Quý Ương sáng tỏ.

Đầu tiên là Bùi Ngưng mời nàng ngắm hoa, lại để nàng một mình ở trong vườn hoa, lại trùng hợp như vậy, để cho nàng gặp Bùi Tri Diễn ở một nơi không bóng người, lại trùng hợp đợi đến khi Bùi Tri Diễn đi rồi Bùi Ngưng mới xuất hiện, mà Tần thị còn một mình mời Trần thị cùng mình làm bạn, từng chuyện tập trung cùng một chỗ, bất luận là ai cũng có thể nhận ra tính toán này.

Nhớ tới ngày trước Lục Niệm nói với nàng, Tần thị sốt ruột muốn tìm một mối hôn sự cho Bùi Tri Diễn...... Chẳng lẽ, hiện tại nhìn trúng nàng rồi?

Quý Ương cảm thấy khó tin.

Nhưng cuộc nói chuyện tiếp theo càng khiến Quý Ương xác định, ngay cả Trần thị cũng phát hiện ra rồi.

Lúc gần đi, Bùi Ngưng tự mình đưa mấy người ra khỏi phủ, nàng cười nói với Quý Ương: “Ta và ngươi vừa gặp mà như thân thiết đã lâu, không nỡ để ngươi đi.”

Trong lòng Quý Ương ấm áp, không phải vì Bùi Tri Diễn, mà là nàng vốn muốn thân cận Bùi Ngưng, “Phu nhân muốn gặp ta, lúc nào cũng có thể phái người tới Quý phủ nói một tiếng.”

Bùi Ngưng cười gật đầu, “Mau lên xe ngựa đi, đừng dầm mưa.”

Thái độ của Quý Ương đối với huynh trưởng không thể nói chính xác, nhưng từ hai chuyện vừa rồi, huynh trưởng đối với Quý Ương nhất định là đặc biệt, chỉ sợ là bản thân hắn còn không biết mà thôi.

Lúc này nên để cho người làm muội muội như nàng ở phía sau đẩy một phen.

Quý Ương tạm biệt Bùi Ngưng rồi lên xe ngựa.

Bùi Tri Diễn rời khỏi Tập Phương Viên để Cao Nghĩa lái xe ngựa đến nha môn.

Cao Nghĩa dọc theo đường đi đều thấp thỏm bất định, thế tử nếu là bổ đầu hay giáo huấn hắn một trận thì hắn còn có thể an tâm, không nói không rằng như này mới là tra tấn nhất.

Bùi Tri Diễn bước vào trong phòng, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Cao Nghĩa vừa nghe, ‘bụp’ một tiếng quỳ xuống, “Thế tử, ngài đánh thuộc hạ bằng quân côn cũng được, nhưng ngàn vạn lần không nên đuổi ta đi a!”

Bùi Tri Diễn đang tâm phiền ý loạn, bị giọng nói của Cao Nghĩa làm cho huyệt thái dương giật liên hồi, vốn không muốn so đo với thuộc hạ, lúc này xem ra không được rồi.

Hắn ngồi vào ghế sau được chạm trổ hoa văn tinh tế, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cánh tay nhỏ đặt ngang trên đầu gối, nâng đuôi mắt lên nhìn về phía Cao Nghĩa, “Lá gan càng ngày càng lớn, ngươi nói một chút xem đã cùng mẫu thân ta nói cái gì?”

Bùi Tri Diễn sớm đã đoán ra là Cao Nghĩa ở phía sau nhiều lời, hắn nhếch môi cười lạnh, “Còn muốn đòi được đánh bằng quân côn? Phải chăng đang cho rằng ta sẽ khống đánh gãy chân ngươi?”

Cao Nghĩa nói từ đáy lòng: “Chỉ cần có thể đi theo thế tử, đánh cho thuộc hạ gãy chân cũng được.”

“Thật không?”

Nhìn Bùi Tri Diễn thần sắc càng ngày càng lạnh, Cao Nghĩa nuốt nước miếng nói: “Thuộc hạ là sợ phu nhân lo lắng, mới nhiều miệng hai câu.”

Bùi Tri Diễn tựa lưng vào ghế, ý bảo hắn tiếp tục.

Cao Nghĩa kiên trì nói: “Ngày đó ngài nói Lục cô nương xấu xí, phu nhân liền nói muốn tìm tiên nữ cho ngài, thuộc hạ chỉ giúp đỡ tham mưu một chút, thuộc hạ thề, cái gì không nên nói thì nửa chữ cũng không nói.”

“Không ngờ còn có chuyện mà ngươi nên nói hoặc không nên nói?” Bùi Tri Diễn lạnh lùng đặt câu hỏi.

Cao Nghĩa liều mạng lắc đầu, hắn chưa từng thấy thế tử khẩu thị tâm phi như này.

Bùi Tri Diễn xoa xoa mi tâm, “Cút xuống đi.”

Dưới chân Cao Nghĩa như cưỡi mây, rất nhanh liền mất dạng.

*

Ngày đó ở Phẩm Lan Hội, Quý Ương tuy rằng không phải dầm mưa, nhưng vẫn bị phong hàn, cộng thêm một tháng trước mới bị rơi xuống nước, thân thể vốn đã suy nhược, nằm trên giường hai ngày mới hạ sốt.

Ngay cả lúc Bùi Ngưng tới mời đi du hồ, thân thể nàng còn mềm nhũn không có khí lực gì, vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, có lẽ Bùi Tri Diễn cũng sẽ ở đây, khẽ cắn môi bảo Huỳnh Chi trang điểm cho mình.

Huỳnh Chi vốn định dùng trang điểm che đi khuôn mặt tiều tụy của Quý Ương, lại bị ngăn lại.

Quý Ương nói: “Cứ để như vậy đi.”

Quý Ương có chút suy nghĩ, nàng có thể cảm giác được Bùi Tri Diễn có chút nhượng bộ, nhưng sau đó lại không có gì bất ngờ xảy ra, cho nên nàng muốn thử xem Bùi Tri Diễn có thật sự để ý mình hay không.

Lúc Quý Ương đến bến đò, đã có một chiếc thuyền đậu ở đó, cửa sổ lụa mỏng khẽ động, có thể nhìn thấy Bùi Ngưng đang ở bên trong.

Nha hoàn chờ ở phía dưới thấy Quý Ương đi tới, quỳ gối hành lễ nói: “Quý tiểu thư, phu nhân nhà ta đang chờ người.”

Quý Ương gật đầu, đi theo lên thuyền.

Bùi Ngưng đi tới lan can thuyền nghênh đón nàng, Quý Ương thấy một nữ nhân đang ưỡn bụng lớn mà to gan đi tới bên boong tàu, khẩn trương nói: “Ngươi mau đừng đứng ở bên cạnh thuyền.”

Bùi Ngưng nắm tay nàng đi vào trong, cười nói: “Nào có đáng sợ như vậy. Ngươi đừng quên ta là con gái của võ tướng, thân thủ cũng không tệ đâu.”

Quý Ương không tán thành: “Đó là trước kia, bây giờ ngươi là người có thai rồi.”

Bùi Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, không hiểu sao cảm thấy bộ dáng quan tâm của nàng giống như huynh trưởng.

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Bùi Ngưng cúi đầu cười, “Ta biết rồi, nghe lời ngươi là được.”

Bùi Ngưng nhìn qua cửa sổ, nói với Quý Ương: “Còn hai người chưa tới, chúng ta chờ một chút.”

Quý Ương mỉm cười đồng ý, trong lòng suy đoán trong hai người kia tất có Bùi Tri Diễn.

Gió thổi khiến Quý Ương đau đầu, Bùi Ngưng nhìn ra sắc mặt nàng không tốt, thân thiết hỏi: “Ngươi đang khó chịu trong người à?”

Quý Ương lắc đầu, “Chỉ bị phong hàn, không sao đâu.”

Bùi Ngưng tuy rằng tính tình sảng khoái, nhưng tâm tư tinh tế, sau khi suy nghĩ một chút liền hỏi: “Hôm đó ở trong Tập Phương Viên, ngươi bị nhiễm lạnh?”

“Đáng lẽ ta nên để người đi theo ngươi mới phải.” Bùi Ngưng cảm thấy áy náy, nói đến chuyện này nàng cũng chưa từng hỏi Quý Ương, một mực đều xuất phát từ suy nghĩ ích kỷ.

“Sao lại không, ta không phải gặp thế tử rồi đó sao.” Quý Ương đem lời trong lòng nói ra như một trò đùa.

Chỗ tốt của người thông minh khi nói chuyện chính là dễ dàng hiểu được ý của đối phương.

Một ánh mắt hơi ngượng ngùng của Quý Ương khiến tâm tư Bùi Ngưng thả lỏng hoàn toàn.