Chương 18: Buông tay

Trong vườn hoa, Bùi Tri Diễn ngồi một mình trong đình hồi lâu, gió thổi hoa đằng phát ra tiếng rào rào, lay động ra ánh sáng, Bùi Tri Diễn đứng dậy, đi về phía căn phòng nhỏ đã phát ra động tĩnh trước đó.

Phó Đạm đang tô thêm màu sắc cuối cùng cho bức họa, thân thể cứng đờ, “Công chúa...... Công chúa! Bùi đại nhân tới rồi!”

Sở Hằng Nga từ trên ghế đứng lên, “Sao lại tới đây?”

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là Bùi Tri Diễn đã phát hiện ra: “Chúng ta đi mau.”

Nàng bảo Phó Đạm nhanh chóng cất kỹ giấy bút, nhưng càng là tình thế cấp bách, lại càng luống cuống tay chân, Phó Đạm nói: “Công chúa đừng vội, Bùi đại nhân cho dù biết cũng sẽ không biểu hiện gì.”

Biểu ca này của nàng là âm hiểm nhất, nếu không vui lại tiến cung cáo trạng phụ hoàng, châm ngòi vài câu, nàng không chừng sẽ bị cấm túc.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, thu dọn cũng không còn kịp nữa, ngay trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, nàng lôi kéo Phó Đạm cùng mình trốn sau bình phong.

“Công chúa.” Phó Đạm tình thế cấp bách giơ tay, Sở Hằng Nga quay gót chân bịt miệng hắn lại, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Câm miệng!”

Phó Đạm bị che đến thở không ra, điên cuồng nháy mắt để cho nàng nhìn tay của mình.

Sở Hằng Nga không kiên nhẫn nhìn bàn tay trống rỗng của hắn... Không đúng, trống rỗng!

“Bức tranh đâu?”

Phó Đạm lao lực ngửa đầu về phía sau, tránh tay nàng, cũng im lặng đáp lời, “Còn ở trên bàn.”

Sở Hằng Nga trừng to mắt: “Vậy ta cần ngươi làm gì?”

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai người đều theo bản năng ngừng thở.

Bùi Tri Diễn đứng trước bình phong, nụ cười bên môi rõ ràng lộ ra nguy hiểm, hắn giơ ngón tay khẽ cong, làm động tác gõ gõ.

Gió thổi vào từ cửa sổ, cuốn tờ giấy trên bàn lên, phát ra tiếng rất nhỏ, Bùi Tri Diễn dừng tay giữa không trung, quay đầu nhìn lại.

Hồi lâu trôi qua, hai người sau bình phong đã bởi vì khẩn trương đầu đầy mồ hôi, trong phòng im ắng.

Sở Hằng Nga lấy tay đẩy hắn, “Mau đi xem.”

Phó Đạm mím chặt môi, cẩn thận từng chút từng chút di chuyển ra ngoài, nhìn một vòng không có ai mới nói: “Công chúa có thể đi ra, Bùi đại nhân đã đi rồi.”

Sở Hằng Nga vỗ ngực đi ra, nàng muốn cầm bức họa lên nhanh chóng đi, nhưng mà trên bàn gần cửa sổ đã không còn một vật nào.

*

Bùi Ngưng ngồi ở hành lang gấp khúc, nhìn sắc trời, lại nhìn nhìn ra vào vườn hoa, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nàng hỏi tỳ nữ bên cạnh, “Đến nửa canh giờ rồi sao?”

“Vâng.” Tỳ nữ cũng vươn cổ nhìn xung quanh.

Đã qua lâu vậy rồi...... Bùi Ngưng đứng dậy nói: “Theo ta đi xem.”

Bùi Ngưng đã sớm cố ý đuổi hạ nhân đi, giờ phút này vườn hoa to như vậy một người cũng không nhìn thấy, mà mặt trời vừa rồi còn nóng rực cũng bị mây đen thổi tới che khuất, mắt thấy sắp đổ mưa, lại càng lộ vẻ yên tĩnh.

Bùi Ngưng đi một đoạn mới phát hiện Bùi Tri Diễn độc thân một mình, Quý Ương không ở cùng một chỗ.

Đang muốn tiến lên hỏi thăm, Bùi Ngưng tinh mắt nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, thầm nghĩ một câu không xong, muốn quay đầu đã muộn.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng nghe thấy giọng nói mang theo cảm giác đe dọa của Bùi Tri Diễn vang lên sau lưng.

“Đứng lại.”

Bùi Ngưng chỉ có thể cười tiến lên, giành trước một bước nói: “Khách phía trước quá nhiều, chậm trễ một hồi, huynh trưởng chờ lâu rồi.”

Bùi Tri Diễn hiểu rất rõ, Bùi Ngưng tuyệt đối sẽ không tùy ý để người ta đi vào vườn hoa, trong lòng hắn tức giận, nhưng đối với muội muội duy nhất vẫn đủ khoan dung, “Không có lần sau.”

Bùi Ngưng làm bộ nghe không hiểu hắn nói: “Ừ, lần sau ta nhất định sẽ cho người đến báo cho huynh trưởng một tiếng.”

Bùi Tri Diễn lạnh giọng cảnh cáo: “Bùi Ngưng.”

Bị gọi cả tên lẫn họ, Bùi Ngưng biết hắn thật sự tức giận, nhưng lập tức nàng lại nhận ra không đúng, trước kia mẫu thân có hăng hái an bài như thế nào. Huynh trưởng nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tránh đi chút ít.

Sao lần này lại nổi giận dễ dàng như vậy.

Nàng âm thầm để ý, ngoài miệng thì khéo léo nhận sai.

Trời càng lúc càng âm u, Bùi Tri Diễn cũng không thể so đo với một phụ nữ có thai, vì vậy dịu dàng nói, “Đi thôi, đừng đứng ở đây nữa.”

Bùi Ngưng nói: “Huynh trưởng đi trước, ta đi thăm Quý cô nương, sợ rằng đã bị huynh dọa.”

Đã bị nhìn thấu, Bùi Ngưng cũng không giấu diếm, người là nàng mời tới, trong lòng Bùi Ngưng luôn băn khoăn.

Dù sao nàng cũng chỉ nghe Cao Nghĩa nói vài câu, liền an bài chuyện này, căn bản không lo lắng trong lòng Quý Ương có nguyện ý như thế hay không.

Bùi Tri Diễn đè nén phiền não trong lòng, “Nàng ấy đã ra ngoài rồi.”

Bùi Ngưng nghi hoặc nói: “Ta luôn ở ngoài vườn hoa, không thấy Quý cô nương đi ra a?”

Bùi Tri Diễn đã đi rồi lại đột nhiên xoay người lại, “Muội không cho người đi theo nàng ấy?” Hắn nhíu mày, “Cửa sau núi có khóa không?”

Nhìn Bùi Ngưng ấp úng không dám nói, sắc mặt Bùi Tri Diễn trầm xuống.

Vườn hoa vốn không nhỏ, lại có hoa và cây cảnh chồng chất, che khuất tầm mắt, cộng thêm còn liên thông phía sau núi, nếu không cẩn thận vòng vào, rất có khả năng sẽ lạc đường.

Bùi Ngưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của huynh trưởng, vội vàng nói: “Ta sẽ cho người đi tìm.”

“Nhanh lên.” Bùi Tri Diễn bỏ lại hai chữ, trầm mặt bước nhanh về, tự mình đi tìm Quý Ương.

Bùi Ngưng nhìn Bùi Tri Diễn đi xa, khôi phục không vội không nóng, nâng tay đỡ tóc mai, nói với nha hoàn bên cạnh: “Trời sắp mưa rồi, mau đỡ ta đi tránh mưa.”

Huynh trưởng cũng quá coi thường nàng, nàng còn có thể xảy ra sơ suất không có tiêu chuẩn như vậy sao, cửa thông hậu sơn sớm đã khóa lại.

Là huynh muội ruột, cho dù nàng không đọc được tâm cơ của Bùi Tri Diễn, nhưng hiểu ba bốn phần thì vẫn được. Chẳng qua những thứ này trước kia đều không đủ cho Bùi Tri Diễn chú ý, không ngờ lần này hắn lại rơi vào hố.

Bùi Ngưng nhất thời có chút đắc chí.

Xem ra Cao Nghĩa nói huynh trưởng đối với Quý cô nương có để ý là thật, bởi vì cái gọi là ‘quan tâm tất loạn’.

Ở đầu kia, Quý Ương liên tiếp rẽ ba bốn khúc cua mà không nhìn thấy đường, liền biết mình lạc đường, mù đường cũng là một trong những nguyên nhân nàng không thích ra khỏi phủ.

Mắt thấy trời có thể mưa bất cứ lúc nào, Quý Ương sợ dầm mưa cũng sợ mệt, nghĩ thầm sẽ có người đến tìm mình, dứt khoát cũng không phí sức, đứng gần một ngọn núi giả.

Đang nghĩ đến thì mưa lập tức rơi xuống, Quý Ương nhẹ nhàng cau mày, xách váy lui vào trong, nhìn hạt mưa rơi xuống trước mũi chân, lại thấm vào trong bùn, tuyệt không nhìn ra tung tích.

Quý Ương cảm thấy mình cũng đáng thương như cơn mưa này, nhiệt liệt rơi xuống, cuối cùng không để lại gì.

Mưa lất phất, Quý Ương dựa vào núi giả xuất thần.

Không biết qua bao lâu, Quý Ương mới nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, tựa hồ còn có người đang gọi tên nàng, vội thò đầu ra nhìn, mưa phùn mông lung, nhìn thấy mờ mịt trong hơi nước kia chính là Bùi Tri Diễn.

Sao hắn vẫn còn ở đây? Quý Ương cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Thế tử.”

Bùi Tri Diễn xoay người, sau núi giả là khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong đôi mắt đen nhánh lộ ra ánh sáng rất nhỏ sợ hãi, giống như nai con hắn bắt được khi đi săn.

Quý Ương vốn định để hắn vào tránh mưa, nhưng nhìn thấy ánh mắt chất vấn của người đối diện, lập tức ngậm miệng lại.

Bùi Tri Diễn đi tới trước mặt nàng: “Ta đã đi qua đây hai lần.”

Khi hắn nhìn thấy ổ khóa trên cửa liền biết mình bị Bùi Ngưng lừa, vốn khi đó hắn nên rời đi, vì chắc chắn sẽ có người đến tìm Quý Ương, nhưng nhìn mây đen kéo tới ùn ùn, hành động của hắn đã đi trước lý trí một bước.

Quý Ương sửng sốt một lát, có chút không dám tin hỏi: “Ngài đang tìm ta?”

Bùi Tri Diễn tránh đôi mắt phản chiếu bóng dáng của nàng, nhìn về phía hang núi giả nơi nàng đang đứng, bởi vì địa thế hơi thấp, bên ngoài còn có cây che, khó trách hắn không phát hiện, “Ngươi chuẩn bị chờ ta đi qua lần thứ mấy thì mới đi ra?”

Quý Ương tự động bỏ qua chất vấn lạnh lùng của hắn, chỉ bắt lấy đúng những gì mình thích nghe.

Thì ra hắn thật sự đến tìm mình, hơn nữa còn tìm rất lâu.

Quý Ương cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ, chỉ là như vậy cũng đủ để nàng quên hết khó chịu trong lòng lúc trước, nhưng nhìn hắn đang đội mưa, nàng cảm thấy mình có thể kiên trì thật lâu.

Quý Ương giải thích: “Ta không nghe thấy.”

Bùi Tri Diễn nhất thời không biết nên nói gì, hai người nhìn nhau trong im lặng.

Mưa vẫn đang rơi, không lớn, cứ rơi dày đặc trên người Bùi Tri Diễn, Quý Ương cũng không biết nghĩ thế nào, giơ tay phủi nước mưa trên vai hắn.

Bùi Tri Diễn nhìn bàn tay nhỏ bé dán trên vai mình, cổ họng khẽ động: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Quý Ương kịp phản ứng, hành động này của mình quả thực là ngu xuẩn, người ta vẫn còn đang đứng trong mưa, sao có thể phủi sạch sẽ được chứ.

Quý Ương do dự một chút, cũng mặc kệ, nắm tay Bùi Tri Diễn kéo hắn xuống dưới hòn núi giả.

Tay hắn rất lạnh, lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng, Quý Ương biết đó là dấu vết do hắn thường xuyên cầm kiếm.

“Vào trước tránh mưa đi.”

Không gian dưới chân núi giả cũng không lớn, Quý Ương ở một mình còn không cảm thấy, nhưng Bùi Tri Diễn thân cao chân dài, vừa đứng vào bên trong liền có vẻ càng nhỏ hẹp, cảm giác như sắp đυ.ng phải đầu, đây là dưới tình huống hắn đã khom lưng một chút.

Hai người gần như dán sát vào nhau, Bùi Tri Diễn rút tay nói: “Ta ra ngoài.”

“Bên ngoài trời đang mưa, ngài đừng đi.”

Để không cho hắn đi, Quý Ương dứt khoát kéo tay hắn giấu ra sau lưng, như vậy, nàng chẳng khác nào đưa mình ra ngoài, hai người xem như hoàn toàn dán lên nhau, da thịt ở vạt áo dán sát vào quần áo ẩm ướt của Bùi Tri Diễn, Quý Ương co rúm lại một chút, “Lạnh quá.”

Trên đỉnh đầu là giọng nói khàn khàn của Bùi Tri Diễn: “Quý Ương, buông tay ra.”

Quý Ương không dám ngẩng đầu nhìn hắn, giờ phút này tim nàng đập nhanh như muốn bật ra khỏi cổ họng.

Nàng chính là cố ý, sao có thể buông ra, không tin Bùi Tri Diễn ngay cả khí lực thoát khỏi tay nàng cũng không có.

Ngoài miệng nói đuổi nàng đi, rồi lại đội mưa tới tìm nàng, nàng nhất định phải kéo lớp da giả vờ giả vịt này của hắn xuống.

“Ngài đi ta sẽ sợ, ta không biết đường.” Quý Ương ngẩng đầu nhìn hắn.

Bùi Tri Diễn đem tất cả biểu cảm của nàng thu vào trong mắt, một đôi mắt đẹp, chóp mũi đỏ, môi cũng đỏ, ngay cả da thịt dán vào hắn cũng lộ ra màu đỏ.

“Ngài đừng đi có được không…” Quý Ương mềm giọng cầu xin.

Bùi Tri Diễn cắn chặt răng nhẫn nại, nàng thật sự coi hắn là chính nhân quân tử?

Hắn nhắm mắt lại, gần như thỏa hiệp nói: “Ta không đi, ngươi buông tay ra.”

“Vậy ngài đừng gạt ta nữa đó.” Quý Ương do dự buông tay.

Xúc cảm mềm mại từ trong lòng bàn tay tan biến, tại thời khắc hoàn toàn tách ra, Bùi Tri Diễn cảm giác được ngón trỏ của mình bị nàng giữ lấy một chút, sau đó mới chậm rãi buông ra, loại lưu luyến này, không phải giả vờ.

Quý Ương thật sự không muốn thả.

Quý Ương mím môi thật chặt, khóe môi lại nhếch lên, cười như mèo ăn vụng được.

Nàng sẽ không phải là cho rằng cúi đầu, hắn sẽ không nhìn thấy biểu tình của nàng?

Trong mắt Bùi Tri Diễn lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy, ngay cả chính hắn cũng không hề phát hiện.

Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình xuất hiện cảm xúc như vậy.