Đảo mắt đã đến ngày Phẩm Lan Hội, Quý Ương cùng Trần thị và Quý Dao ngồi xe ngựa đi về phía biệt viện ở ngoại ô phía tây Trường Hưng Bá phủ.
Trên xe ngựa, Quý Dao một hồi ghé sát vào ngửi mùi dễ ngửi trên người nàng, một hồi lại yêu thích không buông tay sờ lỗ tai bạch ngọc.
“Trưởng tỷ, sau này ngày nào tỷ cũng phải ăn mặc như vậy đó.” Quý Dao chớp đôi mắt vừa tròn vừa to, chăm chú nhìn Quý Ương.
Quý Ương hôm nay mặc y phục mùa hè Trần thị mới làm cho nàng, y phục màu đỏ tươi lóa mắt, đơn giản tô điểm lại thu liễm phần phô trương này, một đóa hoa đẹp nhất trong nháy mắt chính là lúc nụ hoa đang chuẩn bị nở.
Quý Ương xoa xoa khuôn mặt mềm nhũn của nàng, cười hỏi: “Ta ngày thường khó coi sao?”
Quý Dao miệng ngọt ngào, “Ngày thường cũng đẹp, hôm nay càng đẹp.”
*
Tập Phương Viên dựa vào núi mà xây, không tính là đồ sộ cao quý, nhưng thắng những nơi khác ở một chữ ‘nhã’, tạo cảnh cũng là phỏng theo lâm viên Giang Nam, ngoài cửa sổ chính là núi giả, đơn giản một bức tường trong xanh, đợi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ hoa phía đông, hòa làm một với cảnh bên ngoài.
Quý Ương kiếp trước từng tới một lần, chỉ có điều giờ phút này nhìn đã có chút xa lạ.
Cách đó không xa trong tiểu lâu hai tầng, một cánh cửa sổ không bắt mắt được khép lại, Bùi Ngưng đỡ bụng đi trở về bên cạnh bàn, bước chân coi như ổn định, nhưng trên mặt lại khó nén hưng phấn, “Quả thật như Cao Nghĩa nói, ngoại hình rất tốt, ta còn lo lắng huynh trưởng cô quả đến già, xem ra là đa tâm.”
Ngoại trừ lo lắng đại sự cả đời của Bùi Tri Diễn, Bùi Ngưng càng lo lắng chính là Thẩm Thanh Từ, cả ngày vòng quanh huynh trưởng nàng, cũng không biết có tâm tư gì.
Tần thị cũng cười gật đầu, rất nhanh nàng lại điều chỉnh tốt tâm tình, Cao Nghĩa tuy rằng thề son sắt nói Bùi Tri Diễn đối với vị Quý cô nương này thái độ đặc biệt, nhưng lời của hắn cũng chưa chắc có thể tin, “Vẫn là phải chờ huynh trưởng ngươi tới rồi mới đánh giá được. Đừng vui mừng quá sớm.”
Vườn hoa nối liền với một đình đài rất lớn, lúc Quý Ương và Lục Niệm đi tới, đã có không ít người.
Quý Ương nhìn qua những gương mặt này, phần lớn là nàng nhận ra, kiếp trước sau khi nàng và Bùi Tri Diễn thành thân, thường có vài nữ quyến trong nhà quan lại đến kết bạn với nàng, chính là vì có thể dựa vào Định Bắc Hầu phủ.
Trần thị mang theo nàng cùng mấy phu nhân quen biết ngồi một chỗ, Quý Ương rất ít khi xuất hiện trong những bữa tiệc này, ngoại trừ một số ít người nhận ra nàng, phần lớn thậm chí ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua nàng.
Nhìn nàng đi cùng Trần thị, Quý Dao lại mở miệng ngậm miệng gọi nàng là trưởng tỷ, mọi người mới hiểu rõ nàng chính là trưởng nữ do vị phu nhân thứ nhất của Quý Đình Chương sinh ra.
Ngồi ở ghế bên phải, có ba bốn cô nương ngồi ở giữa nhìn Quý Ương từ từ mở miệng, “Các người cản đường ta rồi.”
Ngữ điệu kiêu căng quá mức làm cho trên mặt mấy cô nương xung quanh đều là lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không ai dám nói cái gì, chỉ im lặng không lên tiếng lui ra một chút.
Trần thị tới gần Quý Ương thấp giọng nói: “Đó là Lâm Dương quận chúa.”
Quý Ương sao có thể không nhận ra nàng, đích nữ của Lương vương, người Diệp Thanh Huyền chủ động muốn cưới - Lâm Dương quận chúa Sở Cẩm Nghi.
“Nàng ta là ai?” Sở Cẩm Nghi hơi nâng cằm, rõ ràng nhìn Quý Ương, lại hỏi người khác, tư thái cao ngạo.
Cũng trách không được nàng cao ngạo, quận chúa thân phận tôn quý, lại rất được Thái hậu yêu thích, kiêu căng một chút thì sao.
Ma ma đi theo hầu hạ ghé vào bên tai Sở Cẩm Nghi đáp lời.
Quý Ương đứng dậy cúi người về phía đó, “Quý Ương tham kiến quận chúa.”
Sở Cẩm Nghi đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lúc lâu mới ừ một tiếng, “Hôm nay mới biết, thì ra Doãn Quý phủ có hai nữ nhi.
Lời này vừa trút giận xong, lập tức gây ra tình huống xấu hổ, khuôn mặt Trần thị đã khó coi, nhưng vẫn cười nói, “Quận chúa nói đùa.”
Trần thị lo lắng quan hệ giữa bà và Quý Ương thật vất vả mới thân thiết lại bị trở về như cũ, lại sợ nàng chịu ủy khuất, hai chữ lo lắng đều viết lên mặt.
Quý Ương mỉm cười với bà, ý bảo mình không sao, lại nói với Sở Cẩm Nghi: “Ta không thường ra khỏi phủ, quận chúa không nhận ra cũng là chuyện bình thường.”
Quý Dao tuy rằng tuổi còn nhỏ cũng biết đây không phải là lời hay ho gì, nàng nhìn Lâm Dương quận chúa, thần sắc vừa nghiêm túc vừa ủy khuất, “Quận chúa, trưởng tỷ của ta là nữ nhi đầu tiên của phụ thân, ta là nữ nhi thứ hai, chả nhẽ người cũng quên ta rồi?”
Lời nói ngây thơ của đứa nhỏ hòa hoãn bầu không khí, Sở Cẩm Nghi khẽ hừ một tiếng, trừng lớn mắt.
Quý Dao kéo tay Quý Ương, ghé sát vào tai nàng nói: “Tỷ đừng sợ, muội sẽ bảo vệ tỷ.”
Lời nói mềm mại khiến Quý Ương vui mừng, nàng sờ mặt Quý Dao, cười nói: “Được.”
Trong tiểu lâu, Bùi Ngưng thấy thời gian không còn sớm lắm, đứng dậy nói với Tần thị: “Huynh trưởng thì con đã cho người đi thúc giục, con đi chiêu đãi khách trước.”
Mục đích của nàng chính là vì Quý Ương, bởi vì lo lắng dọa cô nương người ta, cho nên mới tổ chức một bữa tiệc như vậy, cũng mời thêm vài người đến.
Tỳ nữ cùng Bùi Ngưng đi ra ngoài, còn chưa tới cửa đã nghe thấy cầu thang gỗ bị giẫm đến thùng thùng vang lên.
Hạ nhân thở hổn hển nói: “Tam công chúa tới.”
Bùi Ngưng vẻ mặt kinh ngạc, “Công chúa sao lại tới đây?”
Đầu ngón tay Tần thị quấn quanh khăn, nhẹ che ở dưới mũi, “Ngày đó ta vào cung, nhịn không được liền nói với di mẫu con.”
Bùi Ngưng nhất thời không biết nói cái gì, di mẫu đây là chính mình không thể xuất cung, cho nên để cho công chúa đến thưởng thức hộ?
Sở Hằng Nga không chỉ tự mình tới, còn dẫn họa sư trong cung theo.
Bùi Ngưng im lặng hồi lâu, mới nói: “Tam công chúa, nếu để huynh trưởng biết, hắn sẽ tức giận.”
Sở Hằng Nga mặc dù là công chúa cao quý, nhưng tuổi tác còn nhỏ, chịu không được hù dọa, giờ phút này trong lòng không khỏi cũng có chút lo sợ, nàng suy tư nói: “Biểu tỷ, không bằng ngươi tìm một chỗ vừa đủ để có thể nhìn thấy bên ngoài cho ta trốn đi, không cho biểu ca phát hiện không phải tốt rồi sao.”
Bùi Ngưng thở dài, mắt thấy không bao lâu nữa Bùi Tri Diễn sẽ tới, chỉ có thể nói: “Công chúa đi theo ta.”
Bùi Ngưng đưa Sở Hằng Nga tới vườn hoa yên tĩnh, một gian phòng nhỏ bốn phía có cửa sổ, lúc gần đi còn cố ý dặn dò: “Không thể để huynh trưởng phát hiện.”
Đợi Bùi Ngưng rời đi, Sở Hằng Nga phân phó người bên cạnh nói, “Lát nữa nhất định phải vẽ cẩn thận, ta muốn đưa cho mẫu phi xem.”
Phó Đạm trải giấy Tuyên Thành ra, “Vi thần làm được.”
Sở Hằng Nga lại không yên lòng ra lệnh cho hắn: “Việc này ngươi không được nói ra ngoài.”
“Tuân lệnh.” Phó Đạm một bên bày bút mực, ngẩng đầu lên là khuôn mặt tuấn tú môi hồng răng trắng.
*
Bùi Ngưng đi đến đình đài, nói mình có thai, không nên đi lại nhiều, bảo hạ nhân dời từng chậu hoa lan vào trong sảnh cho mọi người thưởng thức.
Quý Ương yêu thích hoa lan, nhẹ nhàng đi lên phía trước ngắm nhìn.
“Chẳng qua chỉ là một ít Phỉ Thúy Lan thôi, bổn quận chúa còn tưởng là loại hiếm lạ gì.” Sở Cẩm Nghi dùng đầu ngón tay chọn lá lan dài nhỏ, không hài lòng lắm nói.
Quý Ương không đồng ý, những thứ này mặc dù không phải chủng loại đặc biệt quý giá, nhưng phẩm chất đều được nuôi dưỡng cực kỳ tốt. Có thể nhìn ra là dụng tâm chăm sóc.
Nhìn móng tay dài nhọn của Sở Cẩm Nghi cắt trên phiến lá nàng có chút đau lòng, nhịn không được mở miệng nói: “Quận chúa, thưởng hoa không phải chỉ đánh giá hoa quý giá bao nhiêu, mà là làm sao có thể chăm sóc một đóa hoa đến trạng thái tốt nhất của nó, phải tốn tâm tư bao nhiêu.”
Sở Cẩm Nghi buông tay, chậm rãi liếc mắt nhìn Quý Ương, “Ngươi rất hiểu?”
Quý Ương nói: “Chỉ là hơi hiểu một chút.”
Sở Cẩm Nghi châm chọc nói: “Hơi hiểu một chút, cũng dám phẩm luận.”
“Quý cô nương nói không sai, hoa này là tặng cho người hiểu hoa và biết tiếc hoa.”
Quý Ương quay đầu nhìn lại, người nói chuyện là Bùi Ngưng.
Bùi Ngưng khẽ cười nói: “Làm cho quận chúa thất vọng rồi. Nhưng chỗ ta cũng chỉ có mấy loại này, quận chúa nếu cảm thấy chướng mắt, cũng chỉ có thể đi nơi khác nhìn một chút.”
Đã được người ta nể mặt mà mời đến, lại còn khoa tay múa chân, đổi lại người bên ngoài có lẽ không dám nói gì, nhưng Bùi Ngưng đương nhiên khác, không bao giờ hoan nghênh một người như vậy.
“Ngươi!”
Ma ma phía sau vội kéo Sở Cẩm Nghi lại, thấp giọng nói: “Quận chúa bớt giận.”
Sở Cẩm Nghi cố nhịn căm tức trong lòng, không muốn cùng Bùi Ngưng xảy ra xung đột, một mình ngồi xuống bên cạnh.
Bùi Ngưng cũng không để ý đến nàng ta, nhìn thấy tỳ nữ bước nhanh ra ngoài phòng, Bùi Ngưng đứng dậy đi tới bên cạnh Quý Ương cười hỏi: “Ngươi tựa hồ rất thích hoa lan?”
Quý Ương vừa rồi đã muốn nói chuyện với Bùi Ngưng, nhưng lại ngại hai người bây giờ còn chưa quen biết, ánh mắt nàng không tự chủ dừng ở trên bụng nhô lên của Bùi Ngưng, tiểu sinh mệnh bên trong, hẳn là rất nhanh sẽ ra đời.
Nghĩ vậy, trong mắt nàng hàm chứa vui mừng ôn nhu, nhẹ giọng đáp: “Thích.”
Bởi vì ngoại hình Quý Ương quá mức bắt mắt, lúc đầu Bùi Ngưng còn lo lắng tính tình nàng sẽ không tốt, không nghĩ tới nói chuyện với nhau lại mềm mại khiến người ta trìu mến như vậy, khó trách huynh trưởng đều nhìn người khác không lọt mắt.
Trong đầu Bùi Ngưng tràn đầy tình cảm, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói với Quý Ương: “Ta còn giấu riêng một gốc ‘Tố Quan Hà Đỉnh’*, để ta dẫn ngươi đi xem.”
(*) Ảnh minh họa
Là một loại thực vật của thực vật cửa bị tử, là bảo vật trấn viên của Lan Viên, châu Đãng Sơn, tỉnh Vân Nam. Nó chủ yếu phân bố ở tỉnh Vân Nam. Tố quan hà đỉnh tư thái ưu mỹ, số lượng cực kỳ thưa thớt, tập hợp ba đại tinh phẩm lan đặc điểm là cánh sen, tố tâm cùng diệp hình thảo (nguồn: baike.sogou.com).
“Tố quan hà đỉnh là trân phẩm trong hoa lan, nhưng không phải ngươi nói......” Thấy Bùi Ngưng nháy mắt, lại ý bảo nàng nhìn về phía Lâm Dương quận chúa, Quý Ương mím môi hiểu ý cười nói: “Được.”
“Muội cũng muốn đi.” Quý Dao không biết từ lúc nào chen vào giữa hai người.
Quý Ương không biết Bùi Ngưng định làm gì, nói với Quý Dao, “Được, chúng ta đi.”
Bùi Ngưng sao có thể để Quý Dao đi theo, vừa vặn thấy hạ nhân bưng điểm tâm vào, nàng cố ý nói, “Dao nhi không ăn điểm tâm sao? Chờ chúng ta trở về không chừng sẽ hết đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Dao dán lên cánh tay Quý Ương, suy nghĩ một chút nói: “Trưởng tỷ đi mau về mau, muội giữ lại cho tỷ.”
Bùi Ngưng không khỏi cười rộ lên, nói với Quý Ương: “Đi thôi.”
Quý Ương cảm thấy có chút kỳ quái, giống như là cố ý tách Quý Dao ra, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên nhân, không nói gì liền đi theo.
Vườn hoa rất lớn, nói là chiếm nửa mảnh vườn cũng không quá đáng, Quý Ương đi theo Bùi Ngưng một đường ngắm hoa.
Bùi Ngưng bỗng nhiên kêu một tiếng, thần sắc sốt ruột, “Sao ta lại quên chuyện đó chứ.”
Quý Ương nói: “Nếu phu nhân có chuyện quan trọng, chúng ta trở về thôi.”
“Vậy sao mà được. Ta đã nói muốn dẫn ngươi đi xem.” Bùi Ngưng nghĩ nghĩ nói: “Đều đi tới đây rồi, không bằng ngươi đi trước, ta lập tức tới ngay.”
Quý Ương không tiện từ chối thiện ý này, gật đầu nói: “Vậy ta qua đó chờ phu nhân trước.”
Chờ Quý Ương đi theo hướng mình chỉ, Bùi Ngưng thở dài xoay người rời đi.
Quý Ương đi một đoạn quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đã không nhớ rõ đường đang đi, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Trước tiên rẽ trái, gặp ngã rẽ rẽ phải.
Quý Ương đi qua hành lang đầy dây leo trắng, có thể thấy được đối diện là một tòa đình.
Hẳn là ngay phía trước.
Quý Ương đỡ lấy cánh hoa đang rủ xuống.
“Đến rồi à?”
Giọng nói vô cùng quen thuộc khiến Quý Ương cứng đờ, dây leo từ đầu ngón tay quay lại vị trí cũ, che đi phía trước. Quý Ương nhìn thấy Bùi Tri Diễn đứng trong đình, mặt mày rủ xuống, bàn tay trắng như ngọc cầm bình đồng tưới nước cho cây lan tố quan kia, ánh mắt chuyên chú nhu hòa, khiến người ta không hề chống cự, trong khoảnh khắc có thể trầm luân đi vào.
Thấy không có động tĩnh, Bùi Tri Diễn buông bình đồng trong tay xuống, “Gọi ta tới, lại bảo ta chờ một lúc lâu.”
Hắn xoay người về phía Quý Ương, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt nàng, giọng nói liền im bặt.
Một lát sau, hắn lại mở miệng, “Sao lại là ngươi?”
Quý Ương vừa định thành thật trả lời, nhưng vừa nghĩ lần trước hắn nói muốn nói chuyện sau đó lại không nói tiếp, rõ ràng là lừa dối nàng.
Trong lòng có ủy khuất, lá gan cũng lớn lên, “Sao không thể là ta, người khác không đến......vậy thì là ta thôi.”
Quý Ương đẩy dây hoa, cả dây hoa màu trắng, điểm xuyết lên bộ hồng y của nàng, sau đó ‘rời đi’, giống như yêu mị.
Bùi Tri Diễn cứ như vậy nhìn nàng chậm rãi đi về phía mình.
Quý Ương ra vẻ bình tĩnh đón nhận ánh mắt không nhìn ra chút manh mối nào của hắn, căn bản không biết đuôi mắt ửng đỏ của mình đã sớm bán đứng chủ nhân.
Càng đến gần, bước chân Quý Ương lại càng như nhũn ra, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một tấc vuông, cô rốt cục hao hết dũng khí, mấp máy môi, chỉ mềm mại phun ra một câu, “Ngài lừa ta.”