Chương 14: Ương Ương

Quý Ương hơi giật mình, nhớ tới mình từng chặn xe ngựa của hắn, tình cờ gặp nhau trên cầu đình ở phố Đông, còn có lần trước đυ.ng phải hắn ở tửu lâu... Quả thật không chỉ một hai lần.

Quý Ương bóp chặt suy nghĩ miên man của mình, nhưng không phải hắn không muốn liên lụy đến nàng nhất sao, sao còn chủ động nhắc tới?

Lời nói của Bùi Tri Diễn khiến Diệp Thanh Huyền hơi kinh ngạc, hắn cười hỏi: “Bùi đại nhân quen biết biểu muội ta?”

Trong lòng Quý Ương nổi trống, nàng cũng muốn biết Bùi Tri Diễn sẽ trả lời như thế nào.

“Gặp qua vài lần.”

Bùi Tri Diễn đơn giản bốn chữ nói qua quan hệ hai người, Diệp Thanh Huyền trong lòng lại bị chôn đâm, nếu thật sự là đơn giản như vậy, hắn làm sao sẽ cố ý nhắc tới.

Bùi Tri Diễn thu hồi ánh mắt nhàn nhạt đang nhìn chằm chằm Quý Ương, nhìn Diệp Thanh Huyền cười nói: “Bổn quan tới, là mời Diệp đại nhân đến nha môn nói về vụ án hôm nay.”

Diệp Thanh Huyền nhíu mày, nói dễ nghe là mời hắn đi đàm phán án, hai đội thị vệ đi theo phía sau có thể nhìn không ra ý tứ xin mời.

Đại Lý tự truy tìm di tích của tiền triều và đã phát hiện ra rằng Chiêm sự phủ đã điều động quân đội và huy động quần chúng. Bây giờ họ muốn đơn độc hỏi hắn là nhằm mục đích gì?

Diệp Thanh Huyền nói: “Cái này dễ nói, chỉ là ta còn phải đưa biểu muội hồi phủ trước.”

Quý Ương vừa định cự tuyệt, lại nghe Bùi Tri Diễn gọi Cao Nghĩa tới.

Hắn còn đang cười, thanh âm lại thanh đạm, “Hộ tống Quý tiểu thư hồi phủ.”

Cao Nghĩa chắp tay: “Vâng.”

Quý Ương cứ như vậy mơ mơ màng màng được Cao Nghĩa mời lên xe ngựa.

Đây là tình huống gì?

Bánh xe lại lăn, Quý Ương vén rèm vải lên nhìn về phía sau, hai người đứng đối diện nhau, xe ngựa càng đi càng nhanh, nàng căn bản không thấy rõ thần sắc của bọn họ.

Diệp Thanh Huyền hỏi: “Vụ án lại có tiến triển gì? Nhưng việc này Bùi đại nhân hẳn là cùng Đô Sát viện cùng điều tra, nó vốn không phải chuyện của Chiêm sự phủ.”

“Đại nhân sẽ không cho rằng việc này cùng Thái tử điện hạ có liên quan chứ?” Diệp Thanh Huyền nhìn như nói đùa, kì thực là lôi Thái tử ra áp hắn.

Bùi Tri Diễn không nhanh không chậm khép tay áo, mặt mày rủ xuống, thậm chí không trả lời.

Thái độ khinh mạn, làm cho ngay cả Diệp Thanh Huyền từ trước đến nay làm người ôn hòa cũng có một cái chớp mắt thay đổi sắc mặt.

Cho dù có là Định Bắc Hầu thế tử, nhưng thân là Đại Lý Tự Thiếu Khanh không thể phá được án, cũng sẽ phải tham khảo ý kiến của hắn mà thôi.

“Đương nhiên không liên quan đến điện hạ, nhưng có liên quan đến Diệp đại nhân.”

Bùi Tri Diễn đưa tay ra sau lưng, nhướng mắt nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Bản quan tra được ký hiệu nghịch tặc lưu lại ở Tụ Hiền lâu, mà vừa vặn Diệp đại nhân cũng từng xuất hiện ở Tụ Hiền lâu.”

Diệp Thanh Huyền sắc mặt rốt cục trở nên khó coi, Tụ Hiền lâu mỗi ngày ra vào bao nhiêu người, đâu chỉ mình hắn đi qua, theo phương pháp điều tra bình thường, vốn nên lục soát khắp nơi mới phải.

Nhưng Bùi Tri Diễn lại chỉ làm khó hắn, vì sao?

Thị vệ mang đao bên cạnh tiến lên nói: “Diệp đại nhân, mời.”

Bùi Tri Diễn mặt mày chậm rãi lộ ra vẻ kiêu ngạo, giống như trước ôn nhã đều là hắn ngụy trang, bây giờ mệt mỏi nên tháo xuống mặt nạ.

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thanh Huyền, môi mỏng cất tiếng: “Vì Diệp đại nhân trong sạch, nên cần theo ta đi một chuyến sẽ tốt hơn.”

Xe ngựa đã đi được một đoạn, trong lòng Quý Ương vẫn thấp thỏm bất định, nàng lên tiếng: “Cao Nghĩa.”

Cao Nghĩa quay đầu lại, cách rèm hỏi, “Quý tiểu thư có gì dặn dò?”

“Ta muốn gặp thế tử.”

Cao Nghĩa nhớ tới bộ dáng thế tử gia mặt lạnh không có biểu tình, nào dám để cho nàng trở về, hắn vung roi ngựa càng ra sức, “Quý cô nương không cần lo lắng, thế tử chỉ là mời Diệp đại nhân đến trao đổi tình tiết vụ án mà thôi.”

Quý Ương đâu phải lo lắng cho Diệp Thanh Huyền, mà là lo lắng cho Bùi Tri Diễn.

Nàng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, Cao Nghĩa nói rất đúng, bọn họ chỉ là thương nghị tình tiết vụ án, huống hồ hiện tại cùng kiếp trước đã bất đồng, kiếp trước Định Bắc Hầu phủ một môn đều là võ tướng, mà hôm nay Bùi Tri Diễn đi con đường quan văn, chỉ cần ngày sau Bùi tướng quân canh chuẩn thời cơ giao ra binh quyền, vậy Lương Vương sẽ không cắn mãi Định Bắc Hầu phủ không buông, cũng không thể tính kế mưu phản lên đầu Hầu phủ.

Bất luận như thế nào, chuyện kiếp trước cũng không thể xảy ra nữa.

Ngày hôm sau.

Cao Nghĩa phụng mệnh ra nha môn làm việc, còn chưa ra khỏi sân đã thấy hai thủ vệ châu đầu ghé tai đi tới.

“Đứng lại.” Cao Nghĩa gọi hai người lại.

Thủ vệ lập tức ngừng nói, cùng chắp tay: “Cao hộ vệ.”

Cao Nghĩa đánh giá hai người một phen, “Đang nói cái gì vậy.”

Một tên nhanh mồm nói: “Bên ngoài có tiên nữ yêu cầu gặp Bùi đại nhân.”

Tiên? Chẳng biết vì sao người đầu tiên Cao Nghĩa nghĩ đến chính là Quý Ương.

Một người khác nói: “Là đích nữ Quý đại nhân cầu kiến, thuộc hạ đang muốn bẩm báo đại nhân.”

Thật đúng là như vậy.

Cao Nghĩa đuổi hai người về, “Ta đi là được.”

Bùi Tri Diễn cầm bút ngồi sau bàn viết tấu văn, thoáng thấy Cao Nghĩa quay lại, thản nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Cao Nghĩa nói: “Quý tiểu thư cầu kiến đại nhân.”

Hắn nói xong liền lặng lẽ nhìn thần sắc Bùi Tri Diễn.

Bùi Tri Diễn ngẩng đầu, ném cây bút trong tay về phía trước, trên hồ có một vệt mực, khóe miệng vẫn còn cười như không có việc gì.

Cao Nghĩa cả thân chấn động, sớm biết đã không đến xem náo nhiệt.

Nếu là ở mấy ngày trước, hắn còn có thể cảm thấy thế tử gia là không muốn cùng Quý tiểu thư dây dưa, nhưng từ sau lần săn bắn kia hắn không còn nghĩ như vậy nữa.

Bùi Tri Diễn cười ấm áp, “Cho nàng ấy vào.”

“Vâng.”

Lòng bàn chân Cao Nghĩa đi nhanh như bôi dầu, đang muốn đi, lại nghe Bùi Tri Diễn nói: “Đúng rồi, Diệp đại nhân mệt nhọc một đêm chắc cũng đói bụng, đưa một bình Phổ Nhĩ qua, để hắn làm ấm dạ dày.”

Lúc này đã đến buổi trưa, nào phải sau một đêm đói bụng đưa Phổ Nhĩ cho người ta, mà là muốn cạo sạch ruột.

Cao Nghĩa đáp lời, lui càng nhanh.

Bùi Tri Diễn dùng khăn trắng sạch sẽ lau vết mực trên mặt bàn, cho đến khi khăn bị mực nhuộm đen thấm ướt cũng không ngừng.

“Tham kiến thế tử.”

Thanh âm nhẹ nhàng như mây khói truyền đến, Bùi Tri Diễn dừng lại, buông khăn xuống.

Quý Ương quy củ đứng cách hắn hơi xa.

Đêm qua không phải ngay cả dừng cũng không dừng cứ thế chạy đến trước mặt hắn sao. Bùi Tri Diễn nhìn nàng như cười như không nói, “Sao không gọi là đại nhân nữa?”

Quý Ương nào ngờ hắn lại nói như vậy, hai câu này có gì khác nhau đâu, nhưng hắn đã hỏi, Quý Ương dứt khoát lấy can đảm nói, “Vậy có vẻ xa lạ, dù sao... dù sao chúng ta cũng đã gặp nhau rất nhiều lần.”

Bùi Tri Diễn nhìn nàng, “Theo như ngươi nói, có phải ta cũng không nên gọi ngươi là Quý tiểu thư không?”

Cao Nghĩa trông coi ở bên ngoài, dưới hành lang thỉnh thoảng còn có quan sai đi qua, Quý Ương vốn da mặt mỏng, tình huống như vậy, cho dù nàng có tâm nói, cũng khó có thể mở miệng.

Một câu ở bên miệng ấp a ấp úng hồi lâu cũng không nói ra, Bùi Tri Diễn cũng không vội, chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Đại nhân có thể gọi ta…” Quý Ương nhăn mày buông lỏng, “Gọi ta là Ương Ương.”

Ương Ương......

Bùi Tri Diễn giật giật môi, hai chữ kia không tiếng động lưu luyến giữa môi và lưỡi hắn.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn bẩn thỉu kia, sự ấm áp trong mắt đột nhiên biến mất hoàn toàn, lúc nhìn Quý Ương thì lại biến thành thái độ băng lãnh.

“Quý tiểu thư không ngại thì nói ý đồ khi đến đây đi?”

Quý Ương tuy tính tình mềm mại, lúc này cũng có chút tức giận.

Hắn nhất định muốn nàng nói, nói xong liền lại thành bộ dáng lạnh lùng này là muốn gì chứ.

Nàng cũng không sợ mất mặt, cũng hiểu rõ Cao Nghĩa, chính là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, kiếp trước cũng không ít lần vì thế mà bị Bùi Tri Diễn phạt, lúc này không biết trong lòng chê cười nàng như thế nào.

Quý Ương cụp mắt, đầu ngón tay đan xen buông ra, quyết tâm đi về phía Bùi Tri Diễn.

Bùi Tri Diễn khẽ cau mày: “Quý cô nương không cần lại gần như vậy.”

Quý Ương ngoan ngoãn đứng cách bàn chỉ có hai ba bước, nhíu mày, mềm giọng nói, “Nhưng đứng xa, ta sợ thế tử nghe không rõ.”

“Sẽ không đâu.”

“Thế tử có nghe rõ ta vừa nói gì không?” Quý Ương nghiêm túc hỏi, đôi mắt đen nhánh nhẹ nhàng lóe lên.

Bùi Tri Diễn không nói lời nào, Quý Ương cong môi cười, “Ta biết là không nghe rõ mà.”

Nàng lại tiến thêm hai bước, đến gần Bùi Tri Diễn, lúc này hắn đã có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào trên người nàng.

Hắn động một chút là có thể đυ.ng tới.

Nếu còn gần hơn nữa thì chắc chắn hai người sẽ chạm vào nhau.

“Ương Ương.”

Bùi Tri Diễn như thỏa hiệp gọi một tiếng.

“Ta nghe thấy rồi.” Thần sắc hắn không thay đổi, trong mắt càng không nhìn ra một chút manh mối, chỉ là không ai nhìn thấy dưới bàn, bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn lại lộ ra chật vật.

Trong thoáng chốc Quý Ương cho rằng mình đã trở lại như trước, nàng đứng cách đó vài bước, cười vô cùng vui vẻ.

“Đúng rồi.” Nàng gật đầu, “Quả thật là có nghe rõ.”

Bùi Tri Diễn như trút được gánh nặng, chỉ vào ghế bên cạnh, “Ngồi xuống đó.”

Quý Ương rất dễ thỏa mãn, cũng không được voi đòi tiên, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cao Nghĩa cố gắng quản lý biểu tình trên mặt, nhưng khóe miệng co rúm vẫn không thoát khỏi ánh mắt Bùi Tri Diễn, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua, Cao Nghĩa nhất thời mồ hôi như tắm.

Bùi Tri Diễn lười so đo với người ngoài cửa, cô nương nhỏ nhắn xinh xắn còn im lặng ngồi trên ghế, khép hai chân lại, mũi chân hơi kiễng lên, một động tác nhỏ cũng khiến hắn thất thần thật lâu.

“Ngươi là vì Diệp Thanh Huyền mà đến?” Bùi Tri Diễn ngữ khí rất nhạt, hờ hững hỏi.

Hắn đang chờ Quý Ương mở miệng với mình, Diệp Thanh Huyền muốn vào Lại bộ, có đề cử của Trần thị lang vốn đã chứng thực được một nửa, nhưng hắn liên lụy đến nghịch tặc tiền triều, cho dù điều tra không liên quan đến hắn, việc vào Lại bộ cũng đã thất bại.

Quý Ương ngẩn ra, hắn nghĩ vậy sao? Nàng lắc đầu, “Thế tử tra án tất nhiên là có đạo lý của mình, ta không hiểu những thứ này, lại càng không hỏi đến.”

Bùi Tri Diễn bỗng nhiên không muốn truy cứu nàng nói thật hay giả.

“Ngày đó vì sao lại khóc?”

Hắn hỏi đột ngột, khi dứt lời, Quý Ương thấy hắn mím chặt môi.

Quý Ương tạm thời vứt bỏ cảm giác xấu hổ suy nghĩ lung tung mấy ngày đó ra sau đầu, cẩn thận hỏi: “Ngài đang quan tâm ta?”

Bùi Tri Diễn nhíu mày nhìn nàng, trong mắt phượng là vẻ mặt Quý Ương không hiểu gì, nàng nhất thời đứng ngồi không yên, đầu ngón tay đặt trên đùi đã bắt đầu dùng sức, nhịn một lúc lâu mới nghe hắn nói: “Ngươi không nói cũng được.”

Thần sắc hắn hờ hững, nhưng cũng không phủ nhận không phải sao?

Quý Ương được khích lệ, nhất thời thêm can đảm: “Ta muốn nói.”

“Ngài ba bốn lần bỏ ta lại, còn không chịu trách nhiệm với ta, ta lại không thể không khóc một tiếng sao?” Từng chữ run rẩy rơi vào tai Bùi Tri Diễn.

Hắn nhìn đôi môi khép hờ của Quý Ương, muốn hỏi nàng rốt cuộc có biết mình đang nói gì không.

Quý Ương thấp thỏm liếʍ đôi môi khô khốc, nhưng vẫn phải duy trì vẻ ngoài trấn định, những bản lĩnh chơi xấu này đều là nàng học được từ Bùi Tri Diễn.

“Ta khi nào thì bỏ ngươi lại?”

“Lần đó trong miếu.” Quý Ương nói đúng lý hợp tình.

Cao Nghĩa canh giữ ở ngoài cửa luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, hắn nắm chặt tay suy nghĩ, cuối cùng thông suốt, ngày đó ở dưới chân núi Linh Huệ Tự, người thế tử chờ chính là Quý tiểu thư!

Bùi Tri Diễn không cãi lại, chỉ hỏi: “Vậy ta phải chịu trách nhiệm gì?”

“Ngài đã từng ôm ta... Ai biết còn hôn hay không.” Quý Ương cố gắng không nhỏ giọng, thẳng lưng nói chuyện.

“Cạch” một tiếng, là tiếng Cao Nghĩa đập vào khung cửa.

“Ngươi không có việc gì làm?”

Bùi Tri Diễn rõ ràng đang cười, nhưng Cao Nghĩa thấy thế nào, sao lại cảm thấy nụ cười đó rất thận trọng.

Thấy đầu ngón tay hắn cong lên nhẹ nhàng điểm mặt bàn, Cao Nghĩa thông minh, “Thuộc hạ cáo lui!”

Nói xong còn không quên đóng cửa lại.

Hai cánh cửa mỏng manh ngăn cách thanh âm, ngay cả ánh sáng trong phòng cũng tối xuống.

Bùi Tri Diễn mặt mày ôn nhã vẫn như thường ngày, hắn nói rất chậm, “Nghe qua lời ngươi nói thì có vẻ, vào lần đầu tiên ta cứu ngươi là ta đã cứu sai rồi?”

Quý Ương coi như không nghe ra lời đùa cợt của hắn, kiên trì nhỏ giọng nói: “Ngài hối hận cũng đã muộn.”

“Quý tiểu thư thật lợi hại.” Bùi Tri Diễn nheo mắt lại, “Nói xem, ngươi muốn gì?”

Nàng một phen này rõ ràng âm thầm áp chế, không phải là vì Diệp Thanh Huyền.

“Muốn thế tử được không?” Quý Ương thật sự có chút nhụt chí, biểu hiện của nàng còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Đôi mắt Bùi Tri Diễn đột nhiên co rụt lại, ánh mắt giữ kín như bưng nhìn Quý Ương.

Lại “cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Bùi Tri Diễn nhìn người tới hoàn toàn lạnh nhạt.

Cao Nghĩa nuốt một ngụm nước miếng, “...... Phu nhân tới.”

Trong con ngươi Bùi Tri Diễn cảm xúc không biết tên chậm rãi thu lại, “Đưa Quý tiểu thư về.”

Nếu để mẫu thân nhìn thấy Quý Ương ở đây, không biết bà sẽ nghĩ gì, Bùi Tri Diễn chỉ nghĩ đến tình hình đó đã bắt đầu đau đầu.

Quý Ương vừa nghe Tần thị đến, ngược lại không muốn đi, nháy mắt trông mong, vẻ mặt vô tội, “Nhưng chúng ta còn chưa nói xong.”

Bùi Tri Diễn gần như không còn kiên nhẫn, vẻ bất động lúc nãy đã bị thu liễm sạch sẽ, hắn nhìn Quý Ương, lạnh lùng xa cách: “Không có gì để nói.”

Quý Ương trong lòng mất mát, trên mặt vẫn cười khanh khách, “Nếu thế tử nhất định phải như thế, ta cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là nếu Hầu phu nhân tới, ta thế nào cũng phải thỉnh an phu nhân mới được, nếu không sẽ mất lễ nghĩa.”

Quý Ương nói xong, mông ngồi càng chặt, hạ quyết tâm sẽ không nhúc nhích, Bùi Tri Diễn nhìn tới, nàng liền lấy hết dũng khí nhìn lại.

Rốt cuộc là ai cho nàng lá gan này?

Giằng co trong chớp mắt, có lẽ là nhìn thấy đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng siết chặt vạt áo run lên, hoặc có lẽ là lo lắng Tần thị sắp tới, Bùi Tri Diễn rốt cục buông lỏng miệng, hắn nhăn mi tâm, “Ngày khác ta sẽ nói chuyện với ngươi.”

Cao Nghĩa tròng mắt mau trừng ra, thế tử gia khi nào hướng người khác mà thỏa hiệp a, đây là muốn chịu quy phục à?