Chương 12: Không liên quan

Cao Nghĩa liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi lầu hai, yên lặng ở trong lòng lại nhớ kỹ một lần, mấy lần trước còn có thể nói là Quý tiểu thư cố ý tạo cơ hội để gặp nhau, nhưng hôm nay thế tử là hạ triều xong mới có nhã hứng cùng mấy vị đại nhân đến tửu lâu, như vậy cũng có thể gặp được, chẳng lẽ là duyên phận Nguyệt lão tác hợp?

Cao Nghĩa còn đang suy đoán lần này nàng sẽ dùng chiêu gì, Quý Ương đã đứng dậy đi về phía bọn họ. Hắn thầm nói, cầu thang chật hẹp, thế tử lúc này là tránh không thể tránh.

Bùi Tri Diễn chú ý tới động tĩnh, quay đầu nhìn Quý Ương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đẫm lệ, giống như bị ủy khuất. Bùi Tri Diễn bất giác nhíu mày.

Quý Ương bây giờ không còn ý định thân cận với con người này nữa, thầm nghĩ không nên ở cùng một chỗ với hắn, bước chân rất nhanh, lúc đi qua Bùi Tri Diễn còn giận dỗi đυ.ng anh một cái, sao ngờ người đàn ông còn không nhúc nhích, ngược lại Quý Ương lảo đảo một bước.

Đầu vai bị đυ.ng đến đau nhức, giúp nàng thêm tỉnh táo.

Mấy quan viên đi cùng Bùi Tri Diễn hai mặt nhìn nhau, có người muốn quát lớn, nhưng nhìn một cô nương nhu nhược ủy khuất lại bất lực như vậy, lại không nói gì.

Quý Ương mím chặt môi chịu đau, hạ mi xuống, cúi người xin lỗi, “Không có ý làm phiền đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi.”

“Thưa ngài?”

Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm nước mắt đọng ở cuối mắt nàng, chậm rãi nói: “Không sao.”

Quý Ương biết Bùi Tri Diễn đang nhìn mình, ngực càng buồn bực, nàng khẽ gật đầu, xách váy chạy xuống lầu.

Lục Niệm đi theo phía sau cảm thấy Bùi Tri Diễn ánh mắt như có như không dừng lại trên người mình, trong lòng căng thẳng, cũng nhanh chóng rời đi.

“Bùi đại nhân không sao chứ.” Quan viên đi theo hỏi.

“Không sao.” Bùi Tri Diễn dứt lời đi lên lầu trước, đoàn người cũng theo sát.

Từ tửu lâu đi ra đã là màn đêm treo cao, Bùi Tri Diễn vén áo bào lên, Cao Nghĩa thay hắn vén rèm vải.

Bùi Tri Diễn đột nhiên nói: “Ngươi đi điều tra một chút.”

Hắn chỉ nói được một nửa, Cao Nghĩa hỏi: “Thế tử gia muốn tra cái gì?”

Bùi Tri Diễn giữ khóe môi im lặng một lát, xua khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu trong đầu đi: “Thôi.”

Lập tức khom lưng vào xe ngựa.

*

Sau ngày đó, Lục Niệm vẫn không yên lòng về Quý Ương, không quá hai ngày liền đi Quý phủ.

Quý Ương đang ngồi thêu hoa gần cửa sổ, thấy Lục Niệm đi vào, buông băng thêu trong tay xuống bảo nàng ngồi xuống.

“Thêu gì đó?” Lục Niệm tới gần nhìn, gấm vóc màu trắng là trúc xanh cứng cáp, nàng che miệng cười khẽ, “Ta còn tưởng rằng ngươi muốn thêu uyên ương chứ.”

“Không phải.” Quý Ương rũ mắt, trên mặt không mang theo nụ cười dịu dàng như thường ngày, nàng vuốt ve gấm vóc, “Muội thêu túi đựng tiền cho ca ca.”

“À.” Lục Niệm nâng cằm nhìn nàng một lúc, đưa ra kết luận, “Tâm trạng muội không tốt.”

“Không có.” Quý Ương ánh mắt lóe lên, nghiêng người, miệng nói cứng rắn, nhưng vai đã rủ xuống.

Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng muốn ở bên Bùi Tri Diễn là sự thật, nhưng nếu đúng như Lục Niệm nói, hắn và Lục Du Ninh tình đầu ý hợp, vậy nàng vô luận như thế nào cũng sẽ không đi làm chuyện chen chân vào hai người.

Quý Ương không muốn nghĩ tiếp, nàng không khống chế được sự khó chịu trong lòng, rất đau.

“Sao vậy?” Lục Niệm đuổi theo nhìn nàng, sốt ruột hỏi, “Sao còn đỏ mắt?”

Quý Ương cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tỷ đừng hỏi nữa.”

Không hỏi Lục Niệm cũng đoán được nàng như vậy là vì cái gì.

Đầu ngón tay Quý Ương dùng sức nắm chặt băng thêu, cố nén bộ dáng thương tâm, ngay cả Lục Niệm nhìn cũng không đành lòng, vốn còn muốn thừa nước đυ.c thả câu, lần này cũng không dám nói gì nhiều, “Ta về phủ có hỏi thăm xung quanh, biết được hôm đó Bùi Tri Diễn đi miếu nhìn thấy Lục Du Ninh thì quay đầu bỏ đi, hai người trong sạch, không có quan hệ gì.”

Quý Ương ngước mắt lên, giật mình một chút rồi gục xuống, “Tỷ đừng cố an ủi ta, Lục Du Ninh sẽ nói cho tỷ biết mới là lạ.”

Lục Niệm giận: “Ai an ủi muội. Ta là nhờ ca ca đi hỏi, tin này hoàn toàn chính xác.”

Lục Khiêm và Lục Du Ninh là thân huynh muội, lời của hắn có thể tin được. Quý Ương chớp mắt mấy cái, hơi nước còn chưa kịp bay đi đã cong khóe miệng cười rộ lên.

Lục Niệm dở khóc dở cười, dùng đầu ngón tay gật đầu trán nàng, “Sao trước đây không thấy muội như vậy, vừa khóc vừa cười.”

Trong mắt Lục Niệm, tình yêu nam nữ là thứ không thực tế nhất, hư vô mờ mịt, nỗi khổ mà mẫu thân phải chịu nàng đã chứng kiến hết thảy.

Lục Niệm muốn khuyên không nên để tình cảm quá sâu đậm, nhưng thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, lại không đành lòng mở miệng, cười mắng: “Không có tiền đồ.”

*

Tây Sơn.

Mây đen đầy trời bị tầng tầng lớp lớp cây cổ thụ chọc trời che lấp, ánh mặt trời bị cành lá đánh cho vỡ nát sau đó loang lổ chiếu trên mặt đất, gió từ đông từ nam thổi vào lay động lá cây, phát ra tiếng sột soạt.

“Vèo...... Vèo......”

Hai tiếng vang gần như đồng thời phát ra, mũi tên hiện ra ánh bạc xé gió mà lao tới, hươu cúi đầu ăn cỏ trong bụi cây không hề cảm thấy nguy hiểm, trong lúc lơ đãng, mũi tên bên trái bị một mũi tên khác từ phía giữa bay ra chặn lại, trong nháy mắt tiếp theo chính là âm thanh vật nặng ngã xuống đất.

Thẩm Thanh Từ thu hồi trường cung, rít lên một tiếng, vừa định trách móc hai câu, lại nhớ tới chính mình muốn khoa tay múa chân với Bùi Tri Diễn, đổi giọng nói, “Kỹ thuật tốt.”

Bùi Tri Diễn thản nhiên nói: “Bình thường thôi.”

Hắn đem cung tiễn ném cho Cao Nghĩa, chân dài kẹp bụng ngựa hướng sâu trong rừng mà đi.

Thẩm Thanh Từ hừ cười một tiếng, thật đúng là dám nhận lời khen của hắn.

“Chờ ta một chút.”

Trên núi phía tây mãnh thú không ít, hầu như không có ai lên núi, rừng rộng lớn như vậy nhưng chỉ có đoàn người bọn họ.

Bùi Tri Diễn đi phía trước, Thẩm Thanh Từ thong thả đi theo phía sau, “Trước khi mặt trời lặn, xem ai săn được nhiều hơn, thế nào?”

“Thế nào cũng được.” Lúc nói chuyện Bùi Tri Diễn lại kéo cung săn được một con thỏ hoang.

Ngón tay thon dài kẹp lấy cán tên, rút mũi tên dài ra, “Nếu ta thắng, trong vòng một năm đừng rủ ta cùng ngươi săn bắn, ở trong phủ vây cái lan can cũng đã đủ cho ngươi chơi rồi.”

Thẩm Thanh Từ bị đả kích, “Ngươi đang coi thường ta?”

Bùi Tri Diễn khẽ cười, ý tứ rất rõ ràng.

Thời gian một nén nhang trôi qua, Thẩm Thanh Từ nhìn mấy con gà rừng và thỏ rừng trong tay gã sai vặt, nhổ một cái, “Thất sách a.”

Biết rõ mình không thắng được, Thẩm Thanh Từ dứt khoát đi ngược lại, đi theo Bùi Tri Diễn, không ngại phiền toái nhiễu loạn hắn.

“Hầu gia cuối năm sẽ trở về?”

“Ừ.”

“Mẫu thân ngươi hôm qua tới phủ tìm mẫu thân ta kể khổ.”

“Vậy sao, Thẩm phu nhân cũng tố cáo không ít.”

Thẩm Thanh Từ nghẹn lời.

Bùi Tri Diễn cười cười, khoát tay, ý bảo Cao Nghĩa đi nhặt hồ ly trong rừng về.

Thẩm Thanh Từ nói đến miệng khô lưỡi khô, thấy hắn không bị ảnh hưởng chút nào cũng hết hy vọng, nằm ở trên lưng ngựa thuận miệng nói, “Đúng rồi, ngươi có nghe nói mấy ngày nay người đến Quý phủ cầu hôn đều sắp đạp nát ngưỡng cửa, chính là Quý cô nương được ngươi cứu lên kia.”

Bùi Tri Diễn buông lỏng tay, mũi tên sượt qua da lông hồ ly bắn vào thân cây phía sau, hồ ly chấn kinh, chạy như chớp không thấy bóng dáng.

Thẩm Thanh Từ chống lưng ngựa ngồi dậy, nhìn mũi tên còn đang lắc lư, vui mừng không thôi, cười nói: “Bắn lệch rồi.”

“Không đúng.” Hắn quay đầu nhìn Bùi Tri Diễn: “Ta vừa nhắc tới Quý cô nương, sao ngươi lại lỡ tay?”

Thanh âm Thẩm Thanh Từ bỗng nhiên nhẹ xuống, hắn nhìn thấy đầu ngón tay Bùi Tri Diễn đang chảy máu.

“Tri Diễn, tay của ngươi…”

Bùi Tri Diễn không nói một lời nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, giống như không đau, dùng sức ấn lên, xóa đi vết máu trên đó.

Thần sắc hắn rất nhạt, “Vậy sao?”

Thẩm Thanh Từ qua hồi lâu mới kịp phản ứng, Bùi Tri Diễn đang trả lời câu hỏi ban đầu của hắn.

“Không thích hợp a, rất không thích hợp.”

“Chả liên quan gì đến ta.”

Bùi Tri Diễn đỡ cánh tay, mặt mày vẫn lạnh lùng, không có cảm xúc dư thừa, giống như vừa rồi thất thủ thật sự chỉ là ngoài ý muốn.

Ngay cả Thẩm Thanh Từ chơi với hắn từ nhỏ đến lớn nhất thời cũng khó nhìn thấu hắn.

Bùi Tri Diễn nâng tầm mắt lên, “Đi thôi.” Hắn giục ngựa giơ roi xuống núi.

Thẩm Thanh Từ nắm chặt dây cương đuổi theo, “Không so tiếp à? Vậy coi như ta thắng nhé.”

*

Liên tiếp có người lên Quý phủ cầu hôn, tin tức truyền tới tai Diệp lão phu nhân, lúc này bà liền ngồi không yên, mấy ngày liền từ Thông Châu về tới Diệp phủ, còn bảo người đi mời Quý Ương.

“Tiểu thư, người còn chờ ở bên ngoài.” Huỳnh Chi thấy Quý Ương bất động, trong lòng có chút gấp gáp, chần chờ nói: “Hay là nô tỳ tìm lý do cho họ quay về?”

Quý Ương đương nhiên là không muốn đi Diệp phủ, nhưng ngoại tổ mẫu muốn gặp, nàng lại không tiện cự tuyệt, huống hồ nàng chỉ có thể trốn tránh một lần, không thể tránh cả đời.

Quý Ương giật giật môi: “Ta đi ngay đây.”

Diệp lão phu nhân trong lòng sốt ruột, trực tiếp ở tiền viện phòng khách chờ Quý Ương.

Mẫu thân Lâm thị của Diệp Thanh Huyền còn có Giang thị của nhị phòng, Cố thị của tam phòng, cùng với hai di nương của Diệp tam gia cũng đều đang cùng lão phu nhân chờ.

Giang thị cùng Cố thị cười nói: “Quý phủ chúng ta thiếu một nữ nhi, không thể thường xuyên ở dưới gối tâm sự với mẫu thân.” Nàng nói xong nhìn về phía bụng dưới hơi nhô lên của Cố thị, “Ngươi nếu là nữ nhi thì tốt rồi.”

Cố thị cũng cười theo: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Hai người này còn không biết nguyên do Diệp lão phu cố ý gọi Quý Ương tới, chỉ coi lão nhân gia là nhớ ngoại tôn nữ, chỉ có trong lòng Lâm thị có chút suy đoán.

Diệp lão phu nhân từng nhắc tới với bà một lần, muốn hai nhà thân thiết với nhau. Ngoại trừ tính tình mềm yếu, bà vẫn hài lòng với Quý Ương, chỉ cần nhi tử vừa ý, bà cũng không có ý kiến.

Quý Ương rất nhanh tới, nàng hành lễ với Diệp lão phu nhân, lại hỏi thăm ba vị phu nhân.

Diệp lão phu nhân tuy trong lòng sốt ruột, nhưng nghĩ Quý Ương da mặt mỏng, vẫn đợi lát nữa nói riêng với bà đi.

Đến bữa tối, nhị thiếu gia Diệp Thanh Chỉ và tam thiếu gia Diệp Thanh Dung mới một trước một sau trở về phủ, bọn họ cười chào hỏi Quý Ương.

Quý Ương dịu dàng nói: “Nhị biểu ca, Tam biểu ca.”

Không thấy Diệp Thanh Huyền nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp lão phu nhân nhìn về phía sau hai người, “Sao không thấy đại ca các ngươi trở về?”

Diệp Thanh Dung nói: “Vừa mới ở bên ngoài gặp người đến truyền lời, đại ca bị công vụ cản chân, nói sẽ mau chóng làm xong trở về.”

Diệp lão phu nhân vuốt cằm nói: “Vậy không đợi hắn, chúng ta ăn cơm.”

Một bữa cơm Quý Ương dùng coi như tự tại, để không đυ.ng phải hắn, Quý Ương dùng cơm xong liền định rời đi, nàng tạm biệt Diệp lão phu nhân, “Ngoại tổ mẫu, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, hôm khác con lại đến với ngài.”

Diệp lão phu nhân đương nhiên là không buông, vẻ mặt tươi cười nói, “Không vội, ngoại tổ mẫu còn có lời muốn nói với con.”

Quý Ương nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn dịu dàng cười, “Ngoại tổ mẫu có gì chỉ bảo ạ?”

Diệp lão phu nhân mang theo Quý Ương trở về sân của mình, bảo hạ nhân bưng tới cho nàng một chén canh hoa quế chữa tiêu thực, dùng mật đường thấm qua mùi thơm ngát của hoa quế xông vào mũi, lại làm cho canh ô mai thêm ngọt.

Quý Ương uống canh, trong lòng đoán ngoại tổ mẫu đặc biệt tìm nàng đến, rốt cuộc là muốn nói gì.

Diệp lão phu nhân mặt mũi hiền lành, cười nhìn nàng, “Vốn dĩ, ngoại tổ mẫu muốn trực tiếp thương nghị với tổ mẫu và phụ thân con, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải hỏi ý của con trước.”

Trong lòng Quý Ương lộp bộp, chậm rãi đặt bát lên bàn.