“Quý tiểu thư chẳng lẽ cảm thấy, ta đã cứu ai hoặc không cứu ai...... mà chính bản thân còn không biết?” Bùi Tri Diễn cười nhạt như trước.
Khóe môi Quý Ương đang mỉm cười càng lúc càng thấp, Bùi Tri Diễn thấy tay nàng giấu dưới tay áo lại siết chặt, hắn dời tầm mắt nhìn về phía trước, “Cáo từ.”
Hắn thế mà lại đi sai đường.
“Thế tử xin dừng bước.” Quý Ương nhẹ nhàng giơ tay ngăn hắn lại, đưa tay lên trước mặt hắn.
Năm ngón tay buông lỏng, khối ngọc bội có khắc vân lôi kia buông xuống.
Bùi Tri Diễn thu lại nụ cười trên môi.
Trong nháy mắt Quý Ương lại nhìn thấy áp lực quen thuộc trong mắt hắn, thoáng qua rồi biến mất.
Sóng nước trong mắt Quý Ương càng thêm run rẩy, mặc dù lấy hết dũng khí, thanh âm vẫn càng ngày càng nhẹ, “Thế tử quên đây là ngọc bội ngài cho ta, Quý Ương sao có thể nhận lầm.”
Lời này hoàn toàn là Quý Ương nói bậy, dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm, nói thân mật một chút thì có làm sao.
“Là ngươi kéo từ trên người ta xuống.” Bùi Tri Diễn sửa lại lời của nàng.
Nhớ tới ngày đó cả người mình ướt đẫm lại bị Quý Ương cuốn lấy không chịu buông, trên mặt Bùi Tri Diễn tràn ngập kháng cự.
Quý Ương nhìn ra hắn không lo lắng gì, thật vất vả mới có dũng khí nói ra, giờ bị vặn lại như thế có chút rụt rè không biết làm thế nào cho phải.
Hốc mắt nàng cay cay, kiếp trước Bùi Tri Diễn thậm chí còn không nỡ nhăn mày.
“Trên ngọc bội có khắc chữ Bùi, nếu người khác biết ta rơi xuống nước được ngài cứu, còn có ngọc bội của ngài đeo bên người…” Quý Ương sẽ không uy hϊếp người khác, lời nói mềm nhũn một chút cũng không có vẻ gì là dọa nạt cả.
Đuôi mắt mỏng manh, ngay cả vành tai nho nhỏ cũng hơi phiếm hồng, tươi đẹp ướŧ áŧ.
Bùi Tri Diễn nhíu mày nhìn nàng, không nói gì.
Sợ thành như vậy còn muốn lần lượt đến trước mặt hắn, buồn cười hơn là nàng còn đến cầm khối ngọc bội uy hϊếp hắn, nàng đến tột cùng muốn làm gì.
Bùi Tri Diễn nhận ngọc bội từ trong tay Quý Ương, ngón tay thon dài xương cốt rõ ràng, hắn đứng nhìn một khắc, đầu ngón tay dùng sức ném, ngọc bội vẽ ra đường cong trên không trung, bùm một tiếng, rơi xuống nước.
“Hiện tại sẽ không có người biết.”
Quý Ương nhìn ngọc bội chìm xuống nước, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Bùi Tri Diễn khép tay áo lại, nhẹ nhàng nói: “Cáo từ.”
Tay áo rộng thùng thình quấn qua vạt váy Quý Ương, lại vô tình tách ra.
Đợi Bùi Tri Diễn vừa đi xa, hai gia đinh khom lưng trốn ở bờ sông vội vàng chạy ra, kéo lưới sáng sớm trải ở trong sông, tay chân nhanh nhẹn thu lại.
Hai người từ trong một đống rong rêu đá vụn lấy ra ngọc bội, phía dưới đều ướt đẫm.
Cũng may ném không xa, Huỳnh Chi thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn tay lau sạch, chạy đi lấy cho Quý Ương.
Quý Ương nắm ngọc bội trong tay, “Còn chưa đập nát được đâu.”
Nàng ra vẻ thoải mái, vành mắt đỏ bừng lại không thể che giấu ủy khuất.
“Tiểu thư.” Trong lòng Huỳnh Chi không dễ chịu, thế tử không khỏi cũng quá tuyệt tình, nhìn tao nhã, sao lại quá đáng như thế.
Quý Ương khẽ nói: “Có vớt cá lên không, đừng lãng phí, mang về đi.”
Gã sai vặt của tửu lâu dẫn Bùi Tri Diễn đi lên phòng lầu hai.
Khuỷu tay Thẩm Thanh Từ đặt ở mép cửa sổ, nghe được động tĩnh quay đầu, có chút tiếc nuối thở dài, “Sao lại lên rồi?”
“Đẹp không?” Bùi Tri Diễn ngồi xuống đối diện hắn, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng, lại lộ ra một tia nguy hiểm.
Thẩm Thanh Từ lơ đễnh cầm quạt gõ nhẹ mép cửa sổ, nói móc: “Ngươi nói Quý tiểu thư? Đương nhiên là mỹ nhân rồi.”
“Sao hôm đó người đến Diệp gia trang không phải là ta, lại để Quý tiểu thư gặp phải người bạc tình như ngươi chứ.” Thẩm Thanh Từ thở dài, chê Bùi Tri Diễn không biết thương hoa tiếc ngọc, cũng không biết có phải là do ở trong quân lâu cùng đám lão già cổ hủ kia hay không.
Khuôn mặt Bùi Tri Diễn trầm xuống: “Ngươi bị thiếu đòn à?”
Thẩm Thanh Từ tự biết đánh không lại hắn, ho khan hai tiếng nói: “Được, không nói nữa.”
Mạnh mồm được một lát, cuối cùng Thẩm Thanh Từ vẫn không nhịn được, “Ngươi còn nói, Quý tiểu thư thật đúng là thông minh, giống như là sớm biết ngươi sẽ ném ngọc bội, lại sớm để cho người ta ở trong nước trải lưới.”
Vừa rồi nhìn thấy mấy hạ nhân kia kéo lưới lên, Thẩm Thanh Từ cười đến thiếu chút nữa tắt thở.
Bùi Tri Diễn nhìn xuống, Quý Ương vẫn cúi đầu đứng trên cầu, trong lòng bàn tay nắm ngọc bội của hắn, lộ ra một đoạn cổ tay rất nhỏ, đầu vai rất mỏng, cả người nhỏ bé giống như gió lớn một chút cũng có thể thổi ngã.
Bùi Tri Diễn cứ như vậy không nói một lời mà nhìn nàng, thậm chí không hề dời mắt.
Cho đến khi mặt nước xanh biếc bị người ta giãn ra.
Xa xa chậm rãi lay động một chiếc thuyền nhỏ, nữ tử tư sắc thanh lệ đang ôm tỳ bà ngồi ở đầu thuyền êm tai hát một bài hát nhỏ.
Thẩm Thanh Từ thu quạt lại, nhướng mày tỉ mỉ đếm người trên thuyền, “Lục hoàng tử, Trần Cẩm Châu...... Còn có Diệp Thanh Huyền, thú vị a.”
Tầm mắt Bùi Tri Diễn chậm rãi dời qua, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nhưng mà ý cười nửa phần đều không đạt tới trong mắt, hàn ý trong mắt phượng hẹp dần dần ngưng kết, ngày thường thu liễm nên không ai phát hiện ra.
Trên thuyền mặc cẩm bào hoa phục, nam tử khí độ nổi bật chính là Lục hoàng tử Sở Trạm, hắn thưởng thức Khúc Nhi, lướt mắt lên cầu một cái, lập tức híp mắt dừng lại.
“Lục hoàng tử thấy được cảnh đẹp gì?” Người hỏi chính là Trần Cẩm Châu, con trai của Trần thị lang.
“Đẹp, quả thật đẹp.” Sở Trạm liên tục nói hai tiếng, nhìn Quý Ương đứng ở đầu cầu không chớp mắt.
Thắt lưng mảnh như liễu yếu phù phong, dáng người nhìn như nhỏ yếu kì thực linh lung hấp dẫn, đuôi mắt nhẹ nhàng có chút yêu kiều, ánh mắt như là có thể câu hồn người, hốc mắt lại hơi có chút đỏ, kiều kiều trìu mến, thần thái vô cùng nhẹ nhàng thuần khiết, không nhìn ra khuyết điểm nào, không có nửa điểm giả bộ, làm cho người ta liếc mắt một cái liền mềm lòng ba phần.
Cho dù Sở Trạm nhìn quen nhiều mỹ nhân như vậy, nhất thời cũng bị chói mắt.
Trần Cẩm Châu nhìn mặt nói: “Cũng không biết là khuê tú nhà ai.”
Sở Trạm nói: “Đánh thuyền qua đó.”
Thuyền nhỏ chậm rãi tới gần, Quý Ương thấy rõ ba người trong khoang thuyền, lập tức ngưng sắc mặt, bảo Huỳnh Chi đi lấy mũ của mình trong đình, xoay người xuống cầu.
“Tiểu thư, đó không phải biểu thiếu gia sao?” Huỳnh Chi quay đầu nhìn thoáng qua, ngồi ở chỗ dựa lan can chính là Diệp Thanh Huyền, một bộ áo bào cổ tròn màu xanh đá, thanh tú tuấn nhã.
Quý Ương nghe xong ngược lại bước nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết che lấp dung nhan ngưng trọng, Diệp Thanh Huyền dĩ nhiên từ lúc này cũng đã cấu kết với Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử vẫn mơ ước ngôi vị hoàng đế, cùng thái tử tranh đấu gay gắt, Diệp Thanh Huyền bề ngoài là cận thần của thái tử, âm thầm vì lục hoàng tử bày mưu tính kế khơi mào sự tình, kì thực cũng là để Lương vương sử dụng. Sau khi Lục hoàng tử thất thế, hắn lại vào lúc Thánh Thượng bệnh nặng mưu đồ chuyện Định Bắc hầu mưu phản, binh quyền rơi vào tay Lương vương.
Chỉ là kết cục cuối cùng Quý Ương không nhìn thấy, liền trở lại hiện tại ba năm trước.
Không thể nghi ngờ chính là, trong lúc tam phương đánh nhau trên bàn cờ, Diệp Thanh Huyền mới là kẻ đứng phía sau màn đẩy tay, hết thảy đều nằm trong mưu đồ của hắn.
Hắn thích quyền lực, giỏi dùng quyền thuật, thậm chí còn lợi dụng cả nàng.
Cao minh và không từ thủ đoạn như vậy, cho dù sống thêm vài lần, Quý Ương cũng không phải là đối thủ của hắn.
Diệp Thanh Huyền nhìn thấy Quý Ương lên xe ngựa ngược lại buông lỏng thần sắc, nhưng theo đó lại hơi nhíu mi tâm, biểu muội gần đây luôn tránh né hắn, dùng những cái cớ kia cũng không khéo cho lắm.
“Đáng tiếc tiểu nương tử đi quá nhanh.” Trần Cẩm Châu nói ngả ngớn, lại thuận miệng hỏi Diệp Thanh Huyền, “Ngươi có biết nàng là thiên kim của vị đại nhân nào không? Ta thấy nàng ngồi xe ngựa là tiêu chuẩn gia quyến quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể dùng.”
Diệp Thanh Huyền đang nhìn cảnh sắc bên hồ, nghe vậy lắc đầu cười nói: “Ta bỏ lỡ, ngay cả bộ dáng cô nương kia cũng không nhìn thấy.”
Lần đầu tiên hắn cảm thấy tính tình Quý Ương an ổn chỉ ở trong phủ là lợi chứ không phải hại, nếu không sợ là không biết sẽ khiến bao nhiêu người nhớ thương.
Cũng may Sở Trạm không nhắc lại, hẳn là nhất thời hứng thú mà thôi.
Ngồi ở Vân Bán Gian lầu hai, hai người đem toàn bộ tình hình bên dưới nhìn thấy rõ ràng.
“Trần Cẩm Châu ở đây không có gì lạ, nhưng Diệp Thanh Huyền nhậm chức Chiêm sự phủ là cận thần của Thái tử, hắn ở đây là vì cái gì?” Thẩm Thanh Từ không làm rõ, ý tứ trong lời nói đã thể hiện toàn bộ.
Trong ngữ điệu hơi giương lên có chút đắc ý khi bắt được nhược điểm của người khác.
Bùi Tri Diễn nhìn thẳng vào xe ngựa đã đi xa, đột nhiên đưa tay buông cần gạt xuống.
Chỉ nghe “Phập” một tiếng, cửa sổ đập xuống, thiếu chút nữa đập vào mặt Thẩm Thanh Từ.
Hắn khoa trương đứng lên nói, “Cẩn thận hủy dung ta, nếu sau không lấy được vợ thì ngươi nuôi ta không?”
Bùi Tri Diễn giật giật khóe miệng, cười đến khó lường, sống lưng Thẩm Thanh Từ lạnh cả người: “Ngươi làm sao vậy?”
Bùi Tri Diễn phủi phủi áo bào đứng dậy, tầm mắt dừng trên quần áo của mình, nụ cười bên môi càng cổ quái, “Nghe Thẩm bá gia, đến Chiêm sự phủ nhậm chức.”
Thẩm Thanh Từ cười mắng: “Ngươi đùa gì vậy hả!”
Bùi Tri Diễn nhướng mí mắt, “Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa sao?”
Trong lời nói lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến Thẩm Thanh Từ sửng sốt, xác nhận Bùi Tri Diễn không phải đang nói đùa, hắn mới thu hồi bất cần đời, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Được.”
Bùi Tri Diễn nói: “Coi như ta nợ ngươi một lần.”
“Thiếu gia ta không an tâm.” Thẩm Thanh Từ dựa về phía sau, lại khôi phục lười biếng, phe phẩy quạt xếp, bốn chữ cà lơ phất phơ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn, “Rốt cuộc khi nào cùng ta đi săn, ngươi định đẩy ta ra mấy lần?”
“Biết rồi.” Bùi Tri Diễn trên mặt không có một chút xấu hổ, khoanh tay đi ra ngoài.
“Cùng đi đi.” Thẩm Thanh Từ đứng dậy theo, “Đến phủ của ngươi ăn cơm.”
Nếu không nể tình hắn vừa mới đáp ứng, Bùi Tri Diễn đã đuổi người đi rồi.
*
Chờ Quý Ương trở lại Quý phủ, Lục Niệm đã đợi nàng rất lâu rồi.
“Từ Thông Châu trở về cũng không biết phái người tới nói với ta một tiếng, may là đại ca ta nói ngươi đến Quốc Tử Giám ta mới biết được.” Ngữ khí Lục Niệm mang theo giận dữ, liếc mắt nhìn nàng, bên môi mang theo nụ cười, là vui sướиɠ không che giấu được.
Quý Ương nhìn thấy nàng, trong lòng cũng vui vẻ, dịu dàng lấy lòng: “Là ta không phải, đừng oán ta được không.”
Lục Niệm là một trong số ít bạn bè thân thiết nhất của cô, ngược lại cũng vậy.
Lục Niệm vốn muốn trêu lâu hơn, nhưng cũng không chịu nổi dáng vẻ nũng nịu của Quý Ương, nàng dùng đầu ngón tay nhuộm màu véo má Quý Ương, cười nói: “Lần sau, sẽ không tha.”
Quý Ương đồng ý, Lục Niệm nắm tay nàng ngồi xuống, “Cô mẫu nói ngươi đi câu cá, sao tỷ tỷ ta đây lại không biết ngươi còn biết câu cá nhỉ?”
Vừa lúc Lý ma ma mang theo hai sợi dây thừng cá tới hỏi Quý Ương muốn hầm canh hay hấp.
Lục Niệm hơi mở to hai mắt, “Thật sự câu được?”
Quý Ương thật vất vả tạm thời quên chuyện này, không ngờ lại bị nhắc tới, cả người giống như hoa bị treo khô, ỉu xìu đến mức cánh hoa sắp rụng.
Nàng không chỉ không câu được con cá Bùi Tri Diễn này, còn suýt nữa nhấn chìm mình.
Quý Ương ôm má khó khăn mở miệng: “Ngươi mang một phần về đi.”
Hai con cá kia còn đang vẫy đuôi lạch cạch, Lục Niệm vội lắc đầu, “Ngươi giữ lại hầm canh đi.”
Quý Ương thì thầm rất nhỏ không ai nghe thấy.