Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 16: VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI
Sắc đêm trầm lặng, lạnh lẽo như nước.
Nhìn trên bàn để đầy bát đũa, hai em gái nhà họ Lâm ngồi trên ghế dựa, mặt mày đỏ bừng tự lẩm bẩm, nảy sinh cảm giác tự hào với Cao Hạo.
Có điều nhìn dáng vẻ này, chắc mình phải xắn tay đi rửa bát rồi, loại chuyện nhỏ này Cao Hạo sao đã từng làm chứ.
“Không gấp, ngày mai có người đến thu dọn, chúng ta lên lầu trước.” Lâm Vũ Triều nhìn thấy Cao Hạo vén tay áo chuẩn bị đi thu dọn bàn ăn, lập tức giơ cánh tay trắng trẻo ra ngăn cản cánh tay của Cao Hạo.
“Chị, em đi lên trước đây, thật buồn ngủ.” Tửu lượng của Lâm Thủy Triều chắc là kém nhất, được vài ly thì mặt mày đã đỏ bừng cũng sắp nhìn không ra nhìn thật rồi, khi lên lầu cũng đi đứng lảo đảo.
“Tôi đỡ chị.” Cao Hạo nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thủy Triều, lập tức chủ động bước đến đỡ.
Lâm Vũ Triều nhìn thấy một màn này bất giác lộ ra nụ cười, nếu như Cao Hạo có thể đối xử tốt với Thủy Triều, cũng không tệ, cậu nhóc này sạch sẽ đẹp trai, có thân thủ, có thể cho Lâm Thủy Triều đủ cảm giác an toàn, đối với người từng như Lâm Vũ Triều, hiện nay chỉ kỳ vọng Lâm Thủy Triều có một cuộc sống hạnh phúc, nhất là trên phương diện tình cảm có thể hoàn chỉnh.
Nghĩ đến người đàn ông của mình, khóe mắt của Lâm Vũ Triều xuất hiện hai hàng nước mặt tựa như trân châu mà rơi xuống.
Bỗng nhiên, khi Lâm Vũ Triều định đứng dậy đi lên lầu thì có một ánh sáng chói rọi thẳng vào khiến trong lòng của Lâm Vũ Triều có hơi hoảng, giờ này sao lại có xe đến.
Két một tiếng, bèn nghe thấy tiếng xe dừng lại.
“Vũ Triều, tôi về rồi, chưa ngủ sao?” Giọng nói dịu dàng còn rất kích động của Nam Cung Bạch từ bên ngoài gọi vào.
Mà Lâm Vũ Triều lại cảm thấy như gặp ma, nghe thấy giọng nói này thì cơ thể bỗng mềm nhũn, cô biết Nam Cung Bạch là người như thế nào, ban đầu trước khi gả cho anh ta, bản tính đào hoa của anh ta nổi tiếng cả Thành phố Viễn Nam, nếu không phải vì nhà họ Lâm, Lâm Vũ Triều sao có thể gả cho người đàn anh này chứ.
Cuộc sống về sau, Nam Cung Bạch quả thực rất ít ra ngoài, bởi vì anh ta cảm thấy những cám dỗ bên ngoài không bằng cô, nhưng chính bởi vì như thế, d*c vọng độc chiếm của Nam Cung Bạch đối với cô càng không kiểm soát nổi, ngôi biệt thự này có thể nói là nhà tù, là công cụ để anh ta giam cầm cô, cô ra ngoài một lát nhất định sẽ phái người đi theo.
Nam Cung Bạch so với bên ngoài nói còn đáng sợ hơn, anh ta không chỉ hoa tâm, hư vinh, đố kị, còn cực kỳ ích kỷ.
Lâm Vũ Triều nghĩ đến đây, đầu óc cũng sắp nổ tung, nếu như anh ta nhìn thấy Cao Hạo ở trong nhà cô thì sẽ lật nhà lên mất.
Lâm Vũ Triều nghĩ lấy hết can đảm cùng anh ta nói chuyện, mấy năm nay, cô đã không yêu anh ta rồi.
Thế nhưng, cứ nghĩ đến thế lực ở Thành phố Viễn Nam của gia tộc Nam Cung, ngay cả gia tộc Mộ Dung sợ rằng đều nể mặt 3 phần thì sự cản đảm của Lâm Vũ Triều bỗng tan biến hết.
“Vũ Triều, mau mở cửa.” Nam Cung Bạch đã đứng trước bảng điện tử bên ngoài biệt thự rồi.
Lâm Vũ Triều vội vàng sửa soạn đơn giản bản thân, phóng khoáng đi ra ngoài, cô tận lực khiến mình trở nên chấn định, không lộ ra sơ hở.
“Sao lại chậm chập như vậy? Lẽ nào không nhớ tôi?” Nam Cung Bạch nhìn vóc dáng nuột nà cùng dung nhan động lòng người của Lâm Vũ Triều, nét phong trần mệt mỏi trong mười mấy tiếng đều biến mất.
“Anh sao đột nhiên lại trở về? Em đương nhiên là nhớ anh.” Khi Lâm Vũ Triều nói mấy lời này thì tận lực khiến mình tràn đầy tình cảm, nhưng người từng trải nhiều phong hoa tuyết nguyệt như Nam Cung Bạch đối với mấy động tác biểu tình của phụ nữ có thể nói là tinh thông, sự hốt hoảng của Lâm Vũ Triều khiến anh ta ngửi được hơi thở khác biệt.
“Vũ Triều, trong nhà không có người khác đúng không?” Nam Cung Bạch hỏi.
Lâm Vũ Triều tuy rất ghê tởm, cô đã không có tình cảm gì nữa với Nam Cung Bạch rồi, nhưng cô lại không dám từ chối.
“Còn có em gái của tôi.” Lâm Vũ Triều nhỏ giọng nói.
“Chỉ có hai người các em?” Ánh mắt của Nam Cung Bạch rất sắc bén, vừa vào lầu một thì đã nhìn thấy trên bàn ăn có ba chiếc ly.
“Ừm.” Trong lòng Lâm Vũ Triều trở nên căng thẳng đến nỗi không biết mình đang nói những cái gì.
“Anh ăn cơm chưa? Tôi bây giờ đi làm đồ ăn khuya cho anh.”
“Được, tôi lên lầu đi dạo.”
“Trên lầu còn chưa dọn dẹp, anh ở phía dưới đợi đi.” Lâm Vũ Triều nghe thấy Nam Cung Bạch muốn lên lầu thì trái tim sắp vọt lên cổ họng.
Nam Cung Bạch nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt đó của Lâm Vũ Triều thì càng kiên định với suy nghĩ của mình, thăm dò hỏi: “Em có phải giấu đàn ông trong nhà hay không? Có, thì em nói với tôi, tôi sẽ không tính toán.” Biểu tình trên mặt của Nam Cung Bạch rất hòa ái, cảm thấy như đang nói lời trong lòng.
Chỉ là Lâm Vũ Triều đã sống cùng với anh ta nên biết lòng dạ của Nam Cung Bạch hẹp hòi như thế nào, chẳng qua là muốn cô thừa nhận, sau đó anh ta có thể càn rỡ rồi.
“Đâu có? Mấy năm nay tôi luôn sống một mình.” Lâm Vũ Triều giống như một cô nương cổ đại, yếu ớt nói, thật ra cô nói đều là sự thật, trước khi Cao Hạo xuất hiện, trong căn nhà này không có bất kỳ người đàn ông nào đến, cô cũng không có qua lại với bất kỳ đàn ông nào, mà bây giờ cô với Cao Hạo cũng trong sạch, nhưng một khi Nam Cung Bạch phát hiện Cao Hạo ở trong nhà này, anh ta sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào.
“Vậy tôi muốn lên lầu em làm gì cứ ngăn cản?”
“Chỉ là trên lầu tương đối bừa bộn, chưa kịp dọn dẹp.”
Nam Cung Bạch thấy Lâm Vũ Triều cố chấp không để mình lên lầu thì tức giận, ở bên ngoài trước nay chưa có người phụ nữ nào dám trước mặt anh ta mà vài lần ngăn cản như vậy, bỗng anh ta gằn lên: “Tôi bảo em đi làm đồ ăn đêm thì đi làm đồ ăn đêm đi, em phải biết căn nhà này là ai tặng cho em, tôi muốn lên lầu em còn dám ngăn cản?”
Dáng vẻ ôn văn nho nhã đó đã không còn.
Lâm Vũ Triều trước giờ luôn ngập ngừng nhưng giờ khắc này cũng bị giật mình tỉnh lại rồi, tối nay, đến lúc kết thúc rồi.
“Căn nhà này là của anh thì sao? Bây giờ trên giấy tờ viết tên của tôi. Đúng, tôi đã giấu đàn ông, thì sao? Anh không phải cũng có rất nhiều phụ nữ sao? Nam Cung Bạch, tôi nói cho anh biết, tôi đã không còn chút tình cảm nào với anh nữa, là anh nợ tôi, anh lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi.” Lâm Vũ Triều lúc này không có lằng nhằng nữa, thẳng thắn nói ra toàn bộ những lời trong lòng.
Chát!
Một tiếng động lớn vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng khách, cơ thể của Lâm Vũ Triều lảo đảo, ngã trước cầu thang, khóe miệng vào rớm máu, dấu vết 5 ngón tay in rõ trên gương mặt tinh tế trắng nõn của cô.
“Được lời mà còn ăn vạ, nếu không phải có nhà Nam Cung chúng tôi, nhà họ Lâm của em sớm đã biến mất ở Thành phố Viễn Nam này rồi, bây giờ lại dám ở sau lưng tôi vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông.” Nam Cung Bạch càng nói càng tức giận, dùng mũi giày da liên tiếp đá mấy cái vào bụng của Lâm Vũ Triều.
Chỉ nghe thấy Lâm Vũ Triều phát ra tiếng kêu r3n trầm thấp từng tiếng này đến tiếng khác, một tay che mặt, một tay che bụng, sắc mặt tái nhợt, có thể nhìn ra cô rất đau đớn.
“Nam Cung Bạch, đồ súc sinh, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không cầu xin anh tha mạng, nhà họ Lâm chúng tôi sau này cũng sẽ không nương nhờ vào anh nữa.” Khi Lâm Vũ Triều nói những lời này thì những giọt nước mắt đã rơi xuống, dáng vẻ rất nhếch nhác.
Lâm Vũ Triều đây là đang k1ch thích Nam Cung Bạch tức giận, cô biết tính khí của Nam Cung Bạch, như thế này có lẽ anh ta sẽ gϊếŧ cô. Cũng tốt, Lâm Vũ Triều cũng hy vọng sẽ chết đi. Bây giờ Nam Cung Bạch trở về rồi, cuộc sống của cô căn bản chính là sống không bằng chết.
“Em là chán sống rồi.” Đột nhiên, Nam Cung Bạch rút từ sau lưng ra một khẩu súng nhắm thẳng vào trán của Lâm Vũ Triều.
Lâm Vũ Triều lúc này lại mỉm cười, tia máu ở khóe miệng giống như hoa hồng đỏ lúc nửa đêm, lăng lệ mê hoặc: “Nam Cung Bạch, anh nếu vẫn là đàn ông, bây giờ một phát súng bắn chết tôi đi.”
“Đừng tưởng tôi không dám.” Nam Cung Bạch kéo cò, ở Thành phố Viễn Nam gϊếŧ một người, đối với anh ta mà nói, sẽ không gặp bất kỳ rắc rối gì.