Editor: Trà Xanh
Đoàn người Thẩm Oanh đến gần Đại Đồng, họ không vào thành mà đi thẳng đến doanh trại của Tây Bắc quân. Đại Đồng bây giờ là thiên hạ của Hoắc Bình, tuy Hoắc Thái hậu có vẻ thất thế, Hoắc gia cũng hạ thấp khí thế rất nhiều, nhưng Hoắc Bình là tai mắt của hoàng đế, bị hắn biết tung tích sẽ sớm truyền vào cung.
Vương thị đến trước bọn hắn, đã được Kiều thúc đưa đến nơi thích hợp. Bà là một lão phụ nhân, không gây phiền phức là đã giúp Bùi Duyên rồi.
Gần quân doanh là nơi sinh sống của quân nhân, những người này là quân tịch, điều kiện trong nhà tương đối đơn giản. Thẩm Oanh bảo Dịch cô cô ẵm Định nhi nghỉ ngơi trong một hộ gia đình, nàng thay trang phục nam đi theo Bùi Duyên đến quân doanh.
Quân doanh vốn dĩ không cho phép nữ tử ra vào, nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường, Bùi Duyên đành phá lệ.
Bùi Duyên dẫn Thẩm Oanh đi thẳng vào soái trướng, gọi những đại tướng đắc lực và Tạ Vân Lãng đến. Tạ Vân Lãng vẫn luôn trấn giữ trong quân, chú ý hướng đi trong triều. Bọn họ đã biết chuyện Hoàng thượng phái ra một nửa vệ binh kinh thành truy đuổi đại quân Thát Đát, mấy ngày nay lén thảo luận vấn đề này. Không ngờ đúng lúc này, Bùi Duyên trở lại.
Hắn vào soái trướng, nhìn thấy Thẩm Oanh và Bùi Duyên đang nói chuyện. Nàng thay đổi trang phục nam giống lúc trước mới đến Tây Bắc. Chẳng qua sự lạnh lùng và ngây ngô trên mặt đã phai nhạt rất nhiều, thay vào đó là sự dịu dàng và kiên cường. Trước đây lúc nàng ở Trường Tín Cung, hai người ít gặp nhau, cho dù gặp cũng bị ngăn cách bởi một biển người, hắn gần như quên mất dáng vẻ của nàng.
Thẩm Oanh của hiện tại đã cho hắn một nhận thức mới. Hóa ra cô con gái kiêu căng của An Quốc Công, Hoàng hậu đoan trang hiền hậu đều không phải là gương mặt thật của nàng. Hoàng cung đã bẻ gãy đôi cánh của nàng, nàng được sinh ra để phù hợp với một thế giới rộng lớn hơn.
Giống như bây giờ đang ở trong quân doanh thảo luận chuyện đại sự quốc gia với Bùi Duyên không chút nào khϊếp nhược.
Nghe vệ binh thông báo, Thẩm Oanh ngước mắt, nhìn thấy Tạ Vân Lãng mặc áo giáp thì khẽ gật đầu chào. Nàng không lãng tránh như trước bởi vì Bùi Duyên đã biết thân phận của nàng, sẽ không nghi ngờ nàng và Tạ Vân Lãng có chuyện riêng. Ai mà chẳng có thời niên thiếu ngông cuồng? Nàng hiện tại nhìn Tạ Vân Lãng không phải là nhìn con cháu của Tạ gia, tài tử nổi danh ở kinh thành mà là một người bạn cũ, và là một chiến hữu có thể kề vai chiến đấu.
Những người này đều đã gặp Thẩm Oanh, thấy nàng xuất hiện ở quân doanh thì hơi kinh ngạc. Bùi Duyên nói: “Hiện giờ không thể vào Đại Đồng, ta đưa phu nhân và hài nhi ở tạm trong thôn gần đây. Nàng quen thuộc mọi chuyện trong kinh thành, đến đây để hỗ trợ bày mưu tính kế, mọi người đừng né tránh.”
Mọi người bấy giờ mới biết Bùi Duyên đã trở thành phụ thân và sôi nổi chúc mừng hắn. Nhưng nữ tử này vốn chỉ là thϊếp thất, sao đột nhiên trở thành phu nhân? Mọi người cũng không tìm hiểu thêm về danh phận này, chỉ nói khi nào rảnh sẽ đi thăm tiểu công tử và tặng quà.
Bùi Duyên lần lượt giơ tay cảm tạ, nói với mọi người: “Chư vị đều biết chuyện Hoàng thượng đã xuất binh đến Thát Đát.”
Trần Nguyên trịnh trọng gật đầu: “Mấy ngày nay các huynh đệ đều bàn luận việc này. Chúng ta tác chiến với Thát Đát nhiều năm nên hiểu rõ nhất. Vốn dĩ Thát Đát lần này xuất binh không phải muốn xâm phạm lãnh thổ Đại Nghiệp mà do Hoàng thượng chậm trễ với đoàn sứ thần Thát Đát, thậm chí còn nhốt Tứ hoàng tử trong thiên lao. Người ta bị ức hϊếp không còn cách nào mới muốn xuất binh. Xem dáng vẻ của Hoàng thượng là muốn đánh tới vương đình phải không?”
Thường Hải ngồi xuống ghế: “Đánh thì cứ đánh! Vệ binh kinh thành gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, cuối cùng vẫn muốn Tây Bắc quân của chúng ta lau mông cho bọn họ, các ngươi tin hay không? Đến lúc đó Hầu gia sẽ dẫn chúng ta đánh thắng một trận lớn!”
Bên trong quân trướng nhất thời lặng yên, người hiểu chuyện đương nhiên giữ kín, người không hiểu cũng không rõ tình hình lắm.
“Hoàng đế muốn gϊếŧ ta.” Bùi Duyên bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Thường Hải bật dậy, “Hắn điên rồi à? Gϊếŧ Hầu gia thì ai sẽ bảo vệ biên cương cho hắn?”
“Chuyện bên trong rất phức tạp. Không nói dối vài vị, nếu hoàng đế khăng khăng muốn gϊếŧ ta, ta không định ngồi chờ chết, các ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không?” Bùi Duyên hỏi.
Những người trong trướng nhìn nhau, có chút không phản ứng kịp, Bùi Duyên đang nói chuyện làm phản. Một lúc sau, Trần Nguyên nói: “Chúng ta là do Hầu gia đưa đến, sẽ cùng vinh cùng nhục với Hầu gia. Bất luận Hầu gia muốn làm gì, ta Trần Nguyên đều đi cùng ngài!”
Mấy người còn lại cũng sôi nổi giơ tay lên tiếng, chỉ có Tạ Vân Lãng không nói gì.
Bùi Duyên đứng dậy ôm quyền nói: “Đa tạ vài vị nâng đỡ, ta không phải là người có tham vọng và ham quyền lực, việc làm hôm nay là tình huống bất đắc dĩ. Nhưng mọi người yên tâm, ta sẽ không để các huynh đệ phí tánh mạng, từ từ xem bước tiếp theo của hoàng đế là gì. Sau khi chư vị đi ra ngoài cứ luyện tập như thường lệ. Tạ tòng quân hãy ở lại.”
Đám người Trần Nguyên biết hắn có chuyện muốn nói riêng với Tạ Vân Lãng, bọn họ cáo lui.
Khi chỉ còn lại ba người Bùi Duyên, Thẩm Oanh và Tạ Vân Lãng, Bùi Duyên hỏi Tạ Vân Lãng: “Tạ tòng quân không nói gì từ lúc vào đây. Chẳng lẽ có gì băn khoăn?”
Tạ Vân Lãng liếc nhìn Thẩm Oanh, hắn vốn có ngoại hình vô cùng nổi bật, có nét thanh cao của con cháu thế gia và sự bình thản không màng thế sự. Bây giờ đang mặc áo giáp đơn giản lại hiện ra một chút khí khái anh hùng, càng có vẻ rồng trong loài người. Con cháu Tạ gia vốn đa tài và tuấn tú, Tạ Vân Lãng xứng đáng là người xuất sắc trong đó.
Hắn cảm thấy bọn họ công khai thảo luận làm cách nào chống lại hoàng đế, nên vẫn băn khoăn tâm trạng của Thẩm Oanh. Thân phận của nàng bị cuốn vào chuyện như vậy cũng hơi xấu hổ.
Thẩm Oanh dường như biết suy nghĩ của Tạ Vân Lãng, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân đừng lo lắng. Ta và Hầu gia giống nhau, đã quyết định rồi.”
Lúc này Tạ Vân Lãng mới nói: “Theo ta thấy, lần này Hoàng thượng để một nửa vệ binh kinh thành tiến thẳng đến Mạc Bắc vì muốn đối phó với Thát Đát, và đề phòng Tây Bắc quân. Xin Hầu gia xem bản đồ.” Hắn tiến tới đứng trước bàn, chỉ vào bản đồ quân sự trải trên bàn và nói: “Trong triều vốn không chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn, lương thực và quần áo mùa đông không đủ cung cấp, tùy tiện xông vào nội địa Thát Đát, vệ binh kinh thành có thể gặp nguy cơ bị huỷ diệt. Hầu gia xem những đồn lính này đều bị bỏ hoang những năm đầu bởi vì khí hậu nhưng chức năng phòng thủ cơ bản vẫn còn. Nếu Hoàng thượng đánh đuổi được Thát Đát sẽ trực tiếp để vệ binh kinh thành đóng quân gần đây, tạo thành cục diện đối đầu với Tây Bắc quân.”
“Tạ đại nhân có thể nói thẳng, ý định của Hoàng thượng là gì?” Bùi Duyên hỏi. Nói đến sự hiểu biết về hoàng đế, e rằng không ai so được với Tạ gia đã đối phó với hoàng thất cả trăm năm.
Tạ Vân Lãng tiếp tục nói: “Nếu Hầu gia muốn tăng quân thì cần nhanh chóng mở lời. Ngài hẳn biết, 23 tỉnh trong nước vẫn ủng hộ Hoàng thượng, nhiều nhất là ở thế trung lập không tỏ thái độ. Nếu vệ binh kinh thành chắn ở đây sẽ trì hoãn thời gian ngài đánh vào kinh thành, đến lúc đó Hoàng thượng điều động toàn bộ quân từ các tỉnh khác đến đây dập tắt nhánh Tây Bắc quân của ngài dễ như trở bàn tay.”
Bùi Duyên nghiêm trang gật đầu. Đến lúc này hắn mới hiểu rõ, Bùi Chương không hề liều lĩnh mà đã có biện pháp đề phòng. Bắt không được hắn sẽ ngăn cản hắn. Bùi Chương tự biết Bùi Duyên giỏi đánh giặc, Tây Bắc quân nhất định được hắn trọng dụng, cứng rắn đối phó có thể không phải là đối thủ cho nên dùng biện pháp hòa hoãn như vậy. Đến lúc đó dốc toàn bộ sức lực của cả nước thì lo gì không đối phó được với một chi nhánh Tây Bắc quân?
Thẩm Oanh hỏi: “Tạ đại nhân có diệu kế gì?”
“Ta đã suy nghĩ nhiều ngày, nếu muốn tái hiện cục diện trăm họ lầm than trong cuộc loạn cửu vương năm xưa vì tranh giành ngôi vị hoàng đế này thì mọi chuyện có ý nghĩa gì? Biện pháp tốt nhất là có thể ép Hoàng thượng chủ động thoái vị.”
“Không thể nào.” Thẩm Oanh buột miệng thốt ra.
Tạ Vân Lãng liếc nhìn Bùi Duyên theo tiềm thức, chẳng lẽ thái độ của Thẩm Oanh sẽ không làm hắn nghi ngờ? Bùi Duyên nói: “Ta đã biết.”
Điều này khiến Tạ Vân Lãng bị sốc. Thẩm Oanh dám nói mọi chuyện cho Bùi Duyên, và Bùi Duyên cũng chấp nhận tất cả?
Những người quen biết nhau từ thời niên thiếu như bọn họ, đối với sự tồn tại của Thẩm Oanh sẽ vui mừng khi gặp lại cố nhân, và không tìm hiểu sâu về việc cải tử hoàn sinh là điều khó tin dường nào. Nhưng thời gian Bùi Duyên và Thẩm Oanh ở bên nhau thật sự quá ngắn, ngày xưa thậm chí vẫn là người xa lạ, hắn có thể chấp nhận điều đó chứng tỏ là thật sự yêu nàng, xem nàng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Cảm xúc trong lòng Tạ Vân Lãng ngổn ngang trăm mối, vừa không cam lòng, vừa ảo não, và còn hối hận. Thẩm Oanh kịp thời nói: “Hầu gia, ta ra ngoài nói đôi câu với Tạ đại nhân.”
Đương nhiên Bùi Duyên sẽ không ngăn cản. Đến lúc này, hắn không có bất cứ kiêng kỵ và nghi ngờ gì đối với Thẩm Oanh, hắn tin nàng như tin chính bản thân mình. Nàng và Tạ Vân Lãng trước đây quang minh chính đại, sau này đương nhiên sẽ không sinh ra bất hòa gì. Tình bạn thời niên thiếu là một dấu ấn trong cuộc đời. Ai chẳng có quá khứ?
Thẩm Oanh và Tạ Vân Lãng đi ra ngoài trướng, trời cao mây nhạt, giáo trường đang thao luyện với khí thế ngất trời. Thẩm Oanh chắp tay sau lưng, nhìn dưới đất nói: “Nói một cách thẳng thắn, ta vẫn luôn có câu hỏi vì sao ngài giúp Hầu gia và ủng hộ hắn chống lại Bùi Chương? Dựa vào nền tảng cả trăm năm của Tạ gia ở Đại Nghiệp, ngài làm như vậy quá mạo hiểm.”
Tạ Vân Lãng mím khóe miệng, nàng rất nhạy bén.
“Hơn nữa, chắc ngài đã biết thân phận thật sự của Lam Yên phải không? Nàng là một nữ tử cô đơn không nơi nương tựa, cho dù Vĩnh Vương có đồng minh cũ cũng bị Bùi Chương xóa sạch gần hết, làm sao nàng có được thực lực mạnh như vậy ở kinh thành trong một thời gian ngắn, thậm chí có thể trà trộn vào nội cung? Ngài vẫn luôn giúp nàng hay là có người khác?”
“Ta… Ngài chỉ cần biết rằng, ta không có ác ý, và cũng muốn giúp ngài hoàn thành điều mong muốn.” Tạ Vân Lãng nói khéo.
“Tạ Vân Lãng, ta không quan tâm ngài hoặc các ngài có kế hoạch gì. Hầu gia khác với Bùi Chương.” Thẩm Oanh đá cục đá bên cạnh chân, ra vẻ thản nhiên nói, “Hắn không muốn quyền lực, cũng không muốn thấy nhiều người chết. Vì vậy xin hãy chừa một chút đường sống.”
Tạ Vân Lãng ôm quyền, chắp tay thi lễ thật mạnh: “Ngài yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”
Nhất thời không nói chuyện, Thẩm Oanh quay lại trong trướng, Bùi Duyên còn đang nghiên cứu bản đồ, chỉ tay trên bản vẽ. Nàng biết tính tình Bùi Duyên chân thật, chưa chắc nhìn thấy những lắc léo sau lưng. Hắn là người rất đơn giản, muốn điều gì thì dốc hết sức để làm, cố gắng tối đa để những người vô tội không bị liên lụy đến tính mạng.
Vì vậy hắn không dám hành động hấp tấp, không dám đánh cược tương lai và tính mạng của đồng đội từng vào sinh ra tử với hắn.
“Sao trở lại nhanh vậy?” Bùi Duyên hỏi.
Thẩm Oanh ngồi sang một bên và thoải mái nói: “Chúng ta cũng chẳng nói gì cả. Hầu gia lúc này nên tạm thời án binh bất động, chờ xem tình hình trong kinh thành. Có lẽ không cần đánh nhau một trận lớn cũng có thể giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt.”
Đã đến lúc người đang ẩn nấp và lên kế hoạch cho tất cả những điều này lộ diện.