Tháng ba ở Lâm Châu, mùa xuân đâm chồi nảy nở.
Đàn én bay qua rặng liễu bên bờ, đung đưa cành liễu, sau khi khơi dậy ý xuân còn đọng lại, chúng không dừng lại mà bay thẳng vào một ngôi nhà, chúng vỗ cánh, đáp xuống mái hiên, sau đó kêu "chiu chiu" hai tiếng, như đang quan sát sự náo nhiệt của Tô phủ.
Hôm nay Tô phủ giăng đèn kết hoa, ánh đèn rực rỡ khắp nơi.
Dải lụa sa tanh màu đỏ tươi trải dài từ nguyệt môn đến cuối hành lang, bên trên treo đầy đồ trang trí. Những chiếc đèn l*иg đỏ đã được thay thế bằng những chiếc đèn l*иg ánh kim, khi thắp đèn vào ban đêm, trông sẽ sáng như ban ngày.
Các nha hoàn và đám tiểu tư đang bận rộn, người thì dán dòng chữ "song hỷ", người thì dọn dẹp bàn ghế, người thì kiểm kê kho hàng, trên mặt đều tràn đầy ý cười, bọn họ đều rất mong chờ chào đón hỷ sự này.
"Bên trái cao thêm chút, đúng rồi, cao thêm chút nữa đi! Ôi, bên phải hạ thấp xuống một tí, nâng lên chút nữa đi!"
Nha hoàn Thanh Mai đang vất vả chỉ đạo tiểu tư treo tấm biển lên. Khi nàng quay lại, người bên cạnh đã đi đâu mất.
Thanh Mai lẩm bẩm: "Vừa nãy tiểu thư còn ở đây mà? Sao chớp mắt một cái đã biến mất rồi..."
Tiểu tư đã treo xong tấm biển, vừa đi xuống thang vừa cười nói: “Vừa nãy lúc Thanh Mai tỷ đang bận, tiểu thư đã đi vào bếp rồi.”
Thanh Mai nghe vậy liền nói nhỏ: "Đã là lúc nào rồi? Sao tiểu thư vẫn còn nghĩ đến đồ ăn? Ta đi xem xem."
Thanh Mai nói xong liền vội vàng đi vào bếp.
Các hạ nhân đang bận rộn ở sảnh trước và sảnh bên nên phòng bếp trong viện rất yên tĩnh. Khi Thanh Mai bước vào sân, nàng ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc nên đi theo mùi đó vào trong bếp.
Trong bếp không có ai, ngoại trừ một cái nồi lớn trên bếp đang sôi sùng sục, mùi thịt vừa nãy tỏa ra từ đây.
Thanh Mai gọi: "Tiểu thư, người ở đâu thế?"
Lời vừa dứt, liền thấy phía sau bếp lò có người ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt hạnh trong veo.
"Thanh Mai?"
Thanh Mai hơi giật mình, sau đó vội vàng chạy tới, đi vòng qua bàn bếp dài mới nhìn thấy tiểu thư nhà mình.
Tô Tâm Hòa ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt có một nắm củi, nàng canh lửa rồi thêm củi vào từng chút một, để cho nồi sắt nóng đều hơn.
Thanh Mai bước nhanh tới, đỡ Tô Tâm Hòa đứng dậy: "Tiểu thư, bên ngoài đang bận bịu vì hỷ sự của người, sao người còn ở đây nhóm lửa thế này? Mấy chuyện nhỏ nhặt này có thể giao cho bọn ta có được không?"
Tô Tâm Hòa cười tủm tỉm nói: "Khống chế nhiệt độ không phải việc dễ, vẫn là để ta tự làm đi."
Đôi lông mày mỏng như lá liễu của Thanh Mai hơi nhướng lên, nàng tha thiết khuyên nhủ: “Tiểu thư, hai hôm nữa người của Hầu phủ sẽ đến đây, thay vì ở đây nấu thịt, sao người không đi kiểm tra lại của hồi môn đi?"
“Không phải hôm qua ngươi đã kiểm tra danh sách của hồi môn rồi sao?” Tô Tâm Hòa bỏ cây củi cuối cùng vào bếp, sau đó lấy mảnh vải sạch bên cạnh lau tay: “Ngươi làm việc luôn khiến cho người ta yên tâm, nhưng có một chuyện đừng quên.”
Thanh Mai nghĩ rằng cuối cùng tiểu thư nhà mình cũng để ý đến việc hôn nhân đại sự nên vội vàng hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Tô Tâm Hòa: "Chúng ta từ Lâm Châu đi về phía bắc vào Kinh, nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì hơn mười ngày, danh sách đồ ăn vặt hôm trước ta liệt ra, ngươi đã mua hết chưa?"
Thanh Mai nhất thời dở khóc dở cười: "Tiểu thư yên tâm, danh sách đồ ăn nhẹ của người, nô tì đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, không hề quên."
"Vậy thì tốt." Tô Tâm Hòa nghiêm túc nói: "Lỡ mà không đủ ăn cũng không sao, trên đường vừa đi vừa nghỉ, nói không chừng đến lúc đó có thể gặp được món ăn ngon nào đó, như vậy cũng coi như là chuyện tốt."
Nhìn thấy Tô Tâm Hòa chỉ muốn ăn, Thanh Mai không khỏi thở dài.
Tô Tâm Hòa đã quen với bộ dạng nhăn mặt nhíu mày của Thanh Mai nên cũng không để tâm lắm, nàng quay người mở nắp nồi.
Bên trong có một nồi thịt băm sốt đang sôi sùng sục, sau khi nấu một lúc lâu, nước sốt thịt chuyển sang màu đỏ nâu, thịt băm hòa quyện với nước sốt, trông có vẻ đặc. Vừa mở nắp ra, mùi hương tích tụ đã lâu liền xông thẳng ra ngoài, ngay cả Thanh Mai đang tâm tình khó chịu cũng không khỏi nuốt nước bọt
Tô Tâm Hòa chớp mắt nhìn nàng: "Thử xem?"
Vừa rồi Thanh Mai vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để khiến tiểu thư ra khỏi bếp, nhưng sau khi nhìn thấy thịt băm sốt, nàng cảm thấy cứ thử trước rồi thuyết phục tiếp cũng không mất gì.
Thấy Thanh Mai vội vàng gật đầu, Tô Tâm Hòa múc một ít thịt băm sốt, cho vào bát rồi đưa cho nàng.
Thanh Mai nhìn thịt băm sốt trong bát, những lo âu vừa rồi đều bay lên chín tầng mây, nàng dùng đũa khều một chút rồi cho vào trong miệng.
Mùi thơm đậm đà của thịt lập tức khơi dậy vị giác của Thanh Mai, từ vị mặn đến vị tươi của thịt, chỉ trong chốc lát, hương vị từ đầu lưỡi truyền vào dạ dày, tuy biến mất nhưng vẫn đánh thức cơn thèm ăn trong bụng.
Tô Tâm Hòa nhìn chằm chằm sắc mặt của Thanh Mai, hỏi: "Thế nào?"
Thanh Mai đang định mở miệng nói thì bụng nàng đã kêu cồn cào hai tiếng trả lời trước.
Thanh Mai lúng túng, cười ngượng ngùng: "Tay nghề của tiểu thư đương nhiên không có gì để chê."
Tô Tâm Hòa cũng múc thịt băm sốt lên nếm thử: “Nấu thêm nửa nén hương sẽ càng ngon hơn. Trong nước sốt thịt này có rất nhiều loại gia vị đặc trưng của Giang Nam, không biết vào Kinh rồi có mua được nữa không."
Sau khi Thanh Mai nghe thấy lời này, nỗi lo lắng mà nàng đã kìm nén lại dâng lên: Bây giờ tiểu thư đang ở trong phủ nên vẫn có thể sống thoải mái theo ý muốn của mình, nhưng chỉ sợ khi người gả vào phủ Bình Nam Hầu ở kinh thành thì sẽ không được thoải mái như vậy nữa... Thế tử Bình Nam Hầu này cũng thật là, muốn cưới tiểu thư về làm thế tử phi nhưng lại không đích thân đến đón, đây là cái đạo lý gì?
Tuy rằng nàng không nói ra những lời này, nhưng Tô Tâm Hòa có thể nghe được rất rõ ràng.
Kiếl trước Tô Tâm Hòa là một blogger ẩm thực khá nổi tiếng, khi xuyên đến Triều Tuyên, nàng mới ba tuổi. Vì là một người thích ăn uống nên từ năm bảy tuổi, nàng đã chủ động theo phụ thân Tô Chí học nấu ăn.
Sau đó Tô Tâm Hòa kinh ngạc phát hiện, chỉ cần có người ăn đồ ăn nàng nấu là nàng có thể nghe thấy tiếng lòng của đối phương.
Đương nhiên Tô Tâm Hòa không dám nói cho người khác biết bí mật này, cho nên khi nghe được nỗi lo lắng Thanh Mai, nàng chỉ có thể an ủi: “Bất kể Hầu phủ kia có thế nào thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, chỉ cần quan tâm đến cuộc sống của chúng ta là được, hiểu chưa?"
Thanh Mai nghe xong lời này mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút: "Vâng, tiểu thư đi đâu thì Thanh Mai sẽ đi đó, Thanh Mai sẽ không để người khác ức hϊếp tiểu thư!"
Tô Tâm Hòa cười nói: "Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi."
Thanh Mai quay người ngoan ngoãn rời đi, nhưng đi được vài bước, nàng lại không nhịn được quay lại liếc nhìn chiếc nồi sắt trên bếp.
Tô Tâm Hòa có chút buồn cười: "Không cần lo, thịt băm sốt này là để ăn trên đường đi."
Thanh Mai đỏ mặt: “Nô tì, nô tì đi đếm lễ vật đây!”
Nói xong, Thanh Mai nhanh chóng bỏ chạy.
Tô Tâm Hòa cầm chiếc thìa tròn lớn lên, nhẹ nhàng khuấy thịt băm sốt nóng hổi. Chiếc thìa vẽ hình vòng cung trong nồi sắt, chẳng mấy chốc lại đầy ắp thịt băm, cảnh tượng này vô cùng mãn nhãn.
Mùi thơm của thịt đọng lại rất lâu trong bếp, sau khi nấu một thời gian dài, tất cả những gì còn sót lại đều là tinh hoa.
Tô Tâm Hòa móc chiếc thìa tròn trong tay, múc một thìa lớn thịt sốt đổ vào lọ, tổng cộng đổ đầy ba lọ thịt băm sốt.
Cuối cùng, nàng cẩn thận bọc mấy chiếc lọ lại rồi mang về Vân Uyển.
"Hòa nhi."
Khi Tô Tâm Hòa vừa đến trước cửa Vân Uyển, nàng nghe thấy tiếng gọi, nàng vô thức quay lại thì nhìn thấy phụ thân đang đứng ở hành lang, mỉm cười vẫy tay với mình.
Tô Tâm Hòa đưa lọ thịt băm sốt cho Thanh Mai rồi bước nhanh về phía Tô Chí: "Sao hôm nay cha về sớm vậy?"
Tô Chí mỉm cười vuốt râu nói: "Nữ nhi sắp xuất giá rồi, người làm cha như ta sao có thể suốt ngày ở tửu lâu được?"
Quản gia ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nói: "Đúng đó, tiểu thư, cả ngày hôm nay lão gia đều nghĩ đến chuyện hôn sự của người, chỉ hận không thể tiễn người đến Kinh Thành!"
Vừa nghe thấy lời này, Tô Chí bỗng khựng lại: "Hòa nhi, theo cha qua đây."