Thẩm Tu Niên đương nhiên không thể từ hôn.
Nghe nói anh ta bị ông nội quất bằng roi mây một cách tàn nhẫn.
Đáng đời.
Quản gia đứng bên cạnh tôi miêu tả tường tận cảnh tượng anh ta bị đánh, thỉnh thoảng đưa tay đẩy xích đu cho tôi nhưng lại không chịu đẩy quá cao.
Bầu trời xanh và những đám mây bồng bềnh kia cách tôi quá xa.
"Cao hơn một chút."
Tôi nói.
Quản gia không nóng không lạnh vẫn dùng lực như vậy.
"Cao hơn nữa sẽ rất nguy hiểm."
Tôi dùng chân dừng xích đu lại, nhìn vào mắt quản gia:
"Anh có thể đỡ lấy tôi, đúng không?"
Nếu tôi thua, cũng sẽ từ tầng mây trên cao ngã xuống, rơi vào thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm, tan thành từng mảnh.
"Tất nhiên rồi, cô chủ."
Quản gia lần này dùng một trăm phần trăm sức lực, tôi giống như một chú chim sẻ mọc cánh bay ra khỏi chiếc l*иg bằng vàng, bầu trời và những đám mây kia đều cách tôi không xa.
Tiếng gió vù vù bên tai, tôi giơ tay lên, giữ lại trong lòng bàn tay một chút ánh sáng vàng của mặt trời.
Quản gia mở miệng lần nữa:
"Mặc kệ cô chủ muốn làm cái gì, kết quả thế nào, tôi vẫn sẽ luôn ở đây."
Khuôn mặt lạnh lùng của anh hiếm khi đỏ bừng, như thể nhận ra mình đã nói một câu hết sức không phù hợp.
Có thể tôi từ trước đến giờ thường không cho người khác mặt mũi.
Vì vậy, tôi cố tình vạch trần sự bối rối của anh ấy, liếc nhìn vòng eo thon gọn được tôn lên bởi bộ tuxedo của anh, không keo kiệt mà khen ngợi:
"Không ai phù hợp với bộ trang phục này hơn anh."
Dù là cúc áo được cài trên cùng hay đôi găng tay tơ lụa mềm mại, đều mang đến cho người ta ham muốn phá hủy.
"Có thể được cô chủ thích, là tôi... thật vinh hạnh khi mặc bộ trang phục này."
Sinh thời, vậy mà tôi lại có thể nhìn thấy quản gia nói cà lăm.
Tuy nhiên, một trận ồn ào đã phá vỡ bầu không khí hoàn hảo.
Tôi không vui nhìn hướng người tới, nụ cười của Hạ Ân Tranh lập tức trở nên cứng đờ.
"Chị... Chị..."
Sau lưng nó còn có vài cô gái, mặc trang phục sεメy trưởng thành, trang điểm đậm, nhưng cũng không giấu được sự trẻ trung trên khuôn mặt.
Hạ Ân Tranh giới thiệu:
"Bọn họ là bạn cùng lớp của em. Bố đã đồng ý cho em đưa bọn họ về nhà chơi."
Tôi nhướng mi:
"Nhà, không bao gồm cả vườn hoa này, không ai nói cho cô biết quy tắc của vườn hoa sao?"
Hạ Ân Tranh không muốn mất thể diện trước mặt các bạn cùng lớp, nhưng cũng không dám thật sự chọc giận tôi, chỉ có thể cắn môi lắc đầu.