Sau đó liếc mắt, làm cũng đã làm rồi, tôi có cái gì không dám.
Bố tôi tức giận đến mức tay run như cầy sấy, lẩm bẩm trong miệng gọi tôi là đồ điên, đồ thần kinh.
Ông ấy thì biết cái gì!
Ông ấy không thể lĩnh hội được niềm vui của người điên.
Tôi mỉm cười rạng rỡ với ba người có mặt:
"Từ nay trở đi, mời các vị hãy luôn ghi nhớ, tôi được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần, g.i.ế.t người không phạm pháp, nếu gây sự với tôi, không dám đảm bảo chỉ có những món đồ vật này bị vỡ đâu."
Phải cảm tạ ông bố già của tôi, vì muốn nhốt tôi ở nhà không cho ra ngoài để mất mặt, cố ý hối lộ bệnh viện làm cho tôi cái giấy chẩn đoán này.
Nếu không tôi làm sao có thể sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy.
Tên tôi là Hạ Lai Nhân, theo ngôn ngữ người Khắc Nhĩ Đặc, có nghĩa là đơn thuần và tươi sáng.
Nhưng thực tế luôn khác.
Năm tôi 6 tuổi, con chó tôi nuôi bị đứa trẻ hàng xóm bỏ thuốc.
Biết không thể cứu được nó, tôi tự tay đưa nó lên đường, giải thoát trong nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau, tôi cầm bánh ngọt trộn lẫn thuốc trừ sâu DDVP, chỉ một chút nữa thôi, là có thể đưa đứa trẻ đã c.h.ế.t kia đến xin lỗi Bối Bối của tôi rồi.
Từ đó về sau, cả nhà đều nhất trí rằng tôi trời sinh là loại người xấu tính, điên khùng và tâm thần.
Bố tôi thậm chí còn có tầm nhìn xa trông rộng, tìm một cô nhân tình trẻ đẹp, sinh ra một cô con gái.
À, chính là Hạ Ân Tranh đấy đấy.
Vì sợ tôi g.i.ế.t nó, nên bố tôi đợi đến khi nó được 16 tuổi mới dám đưa về nhà, vì nó mà tổ chức một bữa tiệc hoành tráng và tuyên bố cho cả thế giới biết ông cưng chiều nó như thế nào.
Haiz, có ích gì chứ?
Nó bị nuôi quá tốt, mẹ nó thì luôn muốn chiếm vị trí của mẹ tôi, nhưng lại là một người đơn giản, đầu óc thì không có, đương nhiên không có bản lĩnh lên được mặt bàn.
Điều khıêυ khí©h duy nhất là trong bữa tiệc nó làm rơi bình hoa yêu thích của tôi.
Ngày hôm sau, nó bị tôi trói lại khi đang quen giấc ngủ trưa.
Quản gia dưới sự sai sử của tôi đi đến phòng sưu tập của bố tôi, quang minh chính đại trộm hai thùng đồ cổ lớn.
Tôi đập từng món về phía Hạ Ân Tranh.
Đồ sứ vỡ bắn tung tóe khắp nơi làm trầy xước đôi chân nhẵn nhụi được chăm sóc cẩn thận của nó.
Tôi giơ tay lên chạm vào mí mắt, Hạ Ân Tranh giờ chắc đã biết cảm giác bị mảnh sứ cào xước đau đến thế nào.
Ban đầu còn giả vờ yếu đuối khóc lóc, nhưng thấy không có tác dụng, nó không giấu tính tình nóng nảy của mình nữa, mở miệng văng phụ khoa tùm lum, nhưng khi thấy vô ích, lại hét lớn, gọi bố tới cứu.