Dù sao Thương Trì cũng là Long thái tử của Đông Hải lại bị một con cá chép giẫm một phát, tuy cảm thấy rất đau nhưng chỉ trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Mặc dù không thấy đau nữa nhưng Thương Trì vẫn giơ móng vuốt rồng chạy đi tìm Kiều Hồng Hi.
Không nhìn thấy Kiều Hồng Hì, hắn gào miệng lên kêu: “Kiều Kiều ơi, móng của ta bị chặt đứt rồi, đau chết ta mất.”
Những ngày tháng ở Dương Châu nóng bức, Kiều Hồng Hi mặc yếm đỏ tươi thắt eo và quần đỏ thẫm, khoác bên ngoài chiếc áo choàng lụa dài màu đen tuyền điểm những sợi bạc trắng, phía dưới mặc một chiếc váy lụa màu xanh ngọc, đôi tất màu trắng bao lấy đôi bàn chân xinh xắn trắng nõn. Nàng ấy ngồi trên ghế gỗ đung đưa chân, vừa ngân nga giai điệu dân ca nào đó vừa làm túi thơm.
Thương Tiểu Lục ra khỏi vỏ vào tháng sáu cho nên đặt tên là Thương Tiểu Lục. Chớp mắt đã đến tháng sáu cũng có nghĩa là sinh nhật của nàng ấy sắp đến. Nhớ tới không lâu trước đây Thương Tiểu Lục nói muốn có một cái túi thơm treo trên người, Kiều Hồng Hi nghĩ nghĩ, đúng lúc đang là ngày hè, vậy thêu một cái túi thơm dưa xanh gặp bướm trắng làm quà sinh nhật cho Tiểu Lục.
Trong lúc Kiều Hồng Hi đang cầm kim thêu bướm trắng thì sau lưng truyền đến tiếng gào không ngừng của Thương Trì.
Rõ ràng nước miếng của rồng có thể làm lành vết thương, cũng có thể giảm đau, không hiểu sao mà hắn cứ lắc lư người trước mặt nàng ấy, Kiều Hồng Hi không kiên nhẫn nói: “Tự liếʍ bằng nước miếng đi.”
Vốn dĩ Thương Trì muốn Kiều Hồng Hi quan tâm mình chút nhưng thấy Kiều Hồng Hi không buồn để ý đến mình làm hắn ỉu xìu một lúc, chậm rãi đi ra phía sau của Kiều Hồng Hi, rũ bỏ cát trên người rồi quấn hai vòng quanh người nàng ấy, lỗ tai hơi thu lại thành một cái đầu rồng to tròn dựa lên đầu gối của nàng ấy.
Những vảy ngược trên người Thương Trì giống như múi sầu riêng dán trên áo khoác dài và váy lụa mỏng trên người Kiều Hồng Hi trông không hề hòa hợp đẹp đẽ chút nào.
Nhìn Thương Trì quấn lên người mình lại không nói lời nào, vảy người đâm vào người có chút đau, đầu gối bị đầu rồng đè đến đau nhức, Kiều Hồng Hi bỏ kim chỉ trong tay xuống, tức giận hỏi hắn: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì?”
“Muốn ấp trứng.” Thương Trì im lặng hồi lâu rồi nói: “Kiều Kiều, chúng ta lại sinh Thương Tiểu Bát, Thương Tiểu Cửu hoặc là Thương Tiểu Thập đi.”
Muốn ấp trứng thì phải hôn trước, Kiều Hồng Hi nghe xong mặt đỏ như trái đào, giận dỗi nhìn Thương Trì vài cái, nói: “Chàng cút một bên nằm đi, trời còn chưa có tối đâu, thật không biết xấu hổ.”
Thấy Thương Trì không chịu đi, Kiều Hồng Hi vung khuỷu tay vào đầu rồng của hắn: “Tránh ra tránh ra.”
Thương Trì không cảm thấy đau, càng cuốn chặt lấy Kiều Hồng Hi.
Mắng cũng không đi, đánh cũng không sợ, cuối cùng Kiều Hồng Hi hôn một cái lên trán hắn mới bằng lòng đứng lên, chạy đi tìm Tiểu Hạc Tử tính sổ.
Lúc đầu Tiểu Hạc Tử cũng giống Ngu Man Man, đều ở miếu Long Vương nhỏ bên sông, nhưng sau khi Kiều Hồng Hi đến ở Đông Hải, nàng ấy cũng mặt dày đi theo.
Khả năng nấu nướng của Kiều Hồng Hi không tồi nên nàng ấy càng không muốn bỏ lỡ món ngon trên đầu lưỡi.
Ban đêm Tiểu Hạc Tử biến thành cá chép ngủ ở chậu nước, ban ngày biến thành người chạy nhảy tung tăng trên mặt đất. Trở về Đông Hải, nàng ấy chia số kẹo hồ lô ngào đường cho mọi người sau đó tắm rửa súc miệng rồi nằm ngửa bụng lên ngủ trong chậu nước.
Thương Trì mặc kệ Tiểu Hạc Tử có ngủ hay không, cầm lấy một nhành cây chọc nhẹ vào cái bụng và hai mang của nàng ấy: “Dám dẫm ta này, dám dẫm ta này.”
Do lực đạo quá nhẹ, Tiểu Hạc Tử chỉ cảm thấy bụng hơi ngứa, vốn còn tưởng rằng con muỗi quấy nhiễu liền quẫy cái đuôi trút giận, một lúc sau vẫn thấy ngưa ngứa, nàng ấy thở phì phì lật người bơi xuống đáy ngủ tiếp.
Thương Trì nhìn thấy đầu béo thân hình tròn trịa của Tiểu Hạc Tử, trong đầu nảy ra một ý tưởng, cười một tiếng xong hắn chạy xuống biển, tìm một con cá cái vừa mới đẻ xong, mượn tám con cá nhỏ rồi thả từng con một vào chậu nước của Tiểu Hạc Tử.
Ngày hôm sau, màu nước biển dần dần sáng lên, ánh bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, Tiểu Hạc Tử tỉnh dậy từ trong giấc mơ, phát hiện có mấy con cá nhỏ bơi quanh mình, nàng ấy giật bắn mình trực tiếp nhảy ra khỏi mặt nước.
Trong lòng Thương Trì muốn trêu Tiểu Hạc Tử một phen nên trời vừa sáng thì đã tỉnh dậy rồi, thấy Tiểu Hạc Tử nhảy từ trong chậu ra, hắn giả vờ lo lắng tiến đến ân cần hỏi han: “Mới sáng sớm mà, muội bị làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?”
Tiểu Hạc Tử sau khi rơi xuống đất nảy lên ba cái rồi mới hóa thành hình người, nàng ấy chỉ tay vào trong mấy con cá con trong chậu nước nói: “Ôi trời, trong chậu nước của ta sao lại có cá vậy?”
Vẻ mặt Thương Trì không khỏi lo lắng, mắt nhìn vào trong chậu nước một cái, bộ dạng giả vờ khϊếp sợ trông như thật, hai mắt trừng to, chỉ vào bụng Tiểu Hạc Tử nói: “Tiểu Hạc Tử, muội sinh cá con rồi!”
“A…” Trong lòng Tiểu Hạc Tử mơ mơ hồ hồ, mở miệng, nửa ngày không nói nên lời.
Thương Trì thấy được rõ ràng dáng vẻ kinh ngạc lúng túng của Tiểu Hạc Tử, hắn khuỵu chân xuống ngồi dưới đất cười trộm, đầu ngón nay ở trong chậu nước chỉ chỉ đếm số cá nhỏ trong chậu: “Tám con! Tiểu Hạc Tử, muội sinh tận tám con cá con! Ngày thường ta đã dặn muội ăn ít một chút, muội thì hay rồi, không thèm nghe lời mà còn cho rằng Thương Trì ca ca xấu, giờ muội xem, ăn càng nhiều về sau sinh càng nhiều cá con đó.”
Suy nghĩ của Tiểu Hạc Tử đơn giản, lần này Thương Trì thay nàng ấy giáo huấn đám người xấu xí kia, nàng ấy cảm thấy Thương Trì cũng chỉ là kẻ tham lam lười biếng thôi, không phải người bỉ ổi lòng dạ hẹp hòi nên không nghi ngờ hắn chút nào.
Dù sao hắn cũng là Long thái tử, làm gì có thời gian để làm chuyện buồn cười lại kỳ cục như vậy.
Hiện tại bị hắn lừa dối, thần trí của Tiểu Hạc Tử lại mơ mơ hồ hồ, không phát hiện ra trong chậu là cá vàng chứ không phải cá chép.
Tiểu Hạc Tử vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, vỗ vết sẹo ở trên bụng của mình, hai mắt đẫm lệ mê mang nói: “Nhưng huynh cũng không nói với ta là ăn nhiều sẽ sinh cá con.”
“Cái này còn cần phải nói sao? Nhìn một cái là biết muội có thai, những cô nương mập mạp bụng tròn tròn đều ăn nhiều giống muội đó.” Thương Trì tặc lưỡi, nói mấy câu rất buồn cười: “Ta bấm tay tính ra rồi hiện tại trong bụng muội vẫn còn cá đó, ít cũng phải có hai mươi con.”
Dù sao cũng đều là trẻ con trong nhà, mấy chuyện này người ngoài làm sao mà hiểu được. Thấy Thương Trì nói mấy lời này xong Tiểu Hạc Tử cảm giác trong bụng mình hình như đang động đậy, giống như thật sự có thứ gì đó đang ở bên trong, nàng ấy lo lắng đỏ cả mắt, gào mồm lên khóc oa oa, lắp ba lắp bắp: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Thương Trì ca ca.”
Thương Trì khó xử nhìn Tiểu Hạc Tử, hỏi: “Muội thật sự muốn Thương Trì ca ca giúp hả? Không phải muội không thích Thương Trì ca ca sao?”
Bỗng nhiên sinh cá nhỏ khiến trong lòng Tiểu Hạc Tử vô cùng gấp gáp, không dám tỏ thái độ bướng bình như mọi lần, nàng ấy gật đầu như giã tỏi, trên mặt lộ vẻ thật thà ngoan ngoãn vừa khóc vừa nói muốn Thương Trì giúp đỡ: “Thương Trì ca ca, huynh là tốt nhất đó.”
“Tục ngữ có câu, nhận tiền của người khác thì phải giúp người đó giải trừ tai họa. Muội ấy, cho ta một ít bạc, ta bảo đảm thay sẽ muội giải quyết chuyện này ổn thỏa.” Mỗi tháng Tiểu Hạc Tử đều lấy một ít tiền từ chỗ Vương Mẫu nương nương, mười mấy năm nay liên tục như vậy cũng tích cóp được không ít, Thương Trì biết vậy liền đòi Tiểu Hạc Tử ba lượng vàng.
Ba lượng vàng mà thôi, Tiểu Hạc Tử sảng khoái đồng ý, Thương Trì nhận ba lượng trong tay, sau đó chu miệng lại phả ra một chùm khí trắng nhỏ vào lòng bàn tay, miệng an ủi vài câu: “Không có việc gì cả, muội chỉ cần ăn một chùm khí này vào là về sau dù có ăn nhiều cũng sẽ không sinh cá con nữa.”
Tiểu Hạc Tử tin tưởng không chút nghi ngờ nào, sợ đến mức tay chân rụng rời, hai tay đồng thời với lấy khí trắng, cúi đầu thì thầm: “Tiểu Hạc Tử không muốn sinh cá con đâu.”
“Tốt rồi, về sau sẽ không sinh cá con nữa.” Qua nửa khắc, Thương Trì thu tay lại, khí trắng trên tay liền tản ra, sau đó hắn ôm lấy ba lượng vàng nhảy vào trong mây.
Bắt được chúm khí trắng mà Thương Trì tạo ra, trên mặt Tiểu Hạc Tử ngay lập tức lộ ra vẻ thoải mái.
Nhưng nhìn cá con hoạt bát đáng yêu trong chậu, nàng ấy lại đau buồn đứng lên: “A… Cá trong chậu này phải làm sao bây giờ?”