Chương 32: GẶP NHAU TRONG RỪNG ĐÊM, CÙNG ĂN SƯƠNG UỐNG GIÓ

Giọng nói của Bùi Kiều cao vυ"t, cuối cùng Ngu Bán Bạch cũng tỉnh lại, ngồi dậy và mở đôi mắt trong veo như thủy tinh xanh.

Chàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Bùi Kiều cách đó không xa, không khỏi mất bình tĩnh la lên. Nhưng bởi vì khóc lâu, cổ họng khô khốc, vừa mở miệng lại không phát ra âm thanh. Cảm thấy hơi xấu hổ, chàng ngậm miệng lại, khoa tay múa chân, như không có việc gì hỏi Bùi Kiều sao lại ở đây.

“Sao ngươi lại ở đây?” Bùi Kiều không đáp, rụt rè hỏi lại Ngu Bán Bạch.

Ngu Bán Bạch trầm tư, trong lúc nhất thời cũng quên mất mình tại sao lại ở chỗ này, mãi đến tận nhìn thấy chim ưng nằm ở bên cạnh, chàng mới chậm rãi nhớ ra buổi tối đã xảy ra chuyện gì.

Không hiểu sao lại bị một con chim ưng tấn công, không hiểu sao ngất đi, sau khi tỉnh dậy cổ họng vẫn còn đau không hiểu sao, Ngu Bán Bạch nói thật: “Ta đến hái hoa hướng dương, nhưng lại bị Ngư Ưng mà Liễu Kinh cô nương nuôi đuổi đánh.”

Nghe vậy, Bùi Kiều vô cùng kinh ngạc, nghiêm mặt hỏi Ngư Ưng: “Ai da, ngươi lại ăn thịt người sao? Cho dù đói bụng cũng không thể ăn thịt người.”

Ngư Ưng muốn giải thích, nhưng Bùi Kiều không thể hiểu những gì nó nói, vì vậy nó lo lắng đập cánh.

Sau khi khiển trách Ngư Ưng, Bùi Kiều quay đầu lại và xấu hổ nói với Ngu Bán Bạch: “Lại làm cho Tử Ngư công tử kinh hãi rồi, cứ như vậy, ngày mai ta sẽ...”

“Không không không, ta không cần ăn món cá Liễu Kinh, ta chỉ cần đi ngủ là được.” Không nghĩ tới Bùi Kiều sẽ dùng cái gì để thay thế món cá Liễu Kinh, Ngu Bán Bạch vội cắt ngang lời nàng.

Món cá Liễu Kinh đã bị Ngu Bán Bạch từ chối nhiều lần, Bùi Kiều không khỏi cảm thấy mất mát nặng nề, nhìn chằm chằm vào những chiếc lá rơi trên mặt đất rồi trả lời: “Vậy được rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Bùi Kiều, Ngu Bán Bạch vội đổi chủ đề: “Liễu Kinh cô nương, đã muộn như vậy rồi, sao ngươi lại tới đây?”

“Đi tìm kẻ xấu.” Bùi Kiều trả lời: “Người xấu cướp Ngư Ưng, còn đánh chúng nó, nhưng hắn đã chạy mất dạng, lúc ta tới nơi này, chỉ nhìn thấy ngươi.”

Kẻ xấu? Ngu Bán Bạch khẽ xoa đầu, tự hỏi kẻ xấu đập đầu mình có phải là kẻ xấu Bùi Kiều nói hay không, nói: “Thì ra là thế. Con người trên thế giới này thực sự rất kỳ lạ. Ngay cả Ngư Ưng cũng cướp, phá hỏng nhân phẩm nửa đời người.”

“Có lẽ hắn rất đói bụng, nhưng cũng không thể hành động như thế. Nếu hắn cần giúp đỡ, ta có thể bắt cá, làm món cá Liễu Kinh cho hắn mà.” Bùi Kiều cũng không tức giận vì cá bị lấy đi, nàng tức giận vì kẻ xấu đã đánh Ngư Ưng.

“Liễu Kinh cô nương thật hiền lành lương thiện.” Ngu Bán Bạch mỉm cười, mắt nhìn Bùi Kiều, nhận ra nét mặt nàng.

Bùi Kiều dáng người gầy nhưng không yếu, cổ thon dài tao nhã, hai gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo. Nhưng mắt nàng không tròn mà là đầu mắt thấp, đuôi mắt hếch lên giống như mắt hồ ly. Mũi hồng nhô ra, khi cười sẽ nhướng nhẹ lông mày, hai vầng trăng nhỏ hơi xuất hiện bên miệng, lúm đồng tiền hạt lựu rất duyên dáng và đáng yêu.

Bùi Kiều hôm nay trông không tốt lắm, nhưng Ngu Bán Bạch đã thầm chăm sóc nàng trong đầu. Làn da không tì vết rạng rỡ, nàng nên sử dụng phấn dưỡng làm lớp nền và thoa kem hoa hồng trên má, tóc nàng đen nhánh, lông mày phải tô đen, vẽ mềm mại tròn trịa, không dày cũng không thưa, như vậy lông mày dài mới đẹp. Hai môi mỏng đỏ mọng mới lộ ra vẻ mềm mại dịu dàng.

Chàng nhìn chằm chằm Bùi Kiều một lúc, nàng cũng không chú ý nhưng Ngư Ưng đã nhận ra. Nó đi đến trước mặt Ngu Bán Bạch vỗ cánh, không cho phép chàng nhìn Bùi Kiều nữa, nếu không nó sẽ mổ mù mắt chàng.

Bị Ngư Ưng đe dọa, Ngu Bán Bạch cười xấu hổ rồi nhìn đi chỗ khác, nhưng chàng thực sự muốn nói cho Bùi Kiều biết suy nghĩ của mình, vì vậy uyển chuyển hỏi: “Không biết Liễu Kinh cô nương ngày thường dùng loại phấn trang điểm nào? Ngươi sử dụng loại phấn má hồng, son bóng và tô lông mày nào?”

“Ừm...” Bùi Kiều suy nghĩ một chút: “Phấn hoa đào ngọc nữ, phấn hồng sương hoa, đàn khẩu và đồng đại.”

Phấn hoa đào ngọc nữ là một loại phấn dưỡng nhan có thể làm mịn cơ và duy trì vẻ ngoài, tuy nhiên cách làm rất phức tạp. Phấn hồng sương hoa cũng là một loại phấn má chất lượng cao. Cúc đồng cũng giống như cúc ốc đại, hiếm thấy và đắt đỏ. Ba thứ này người thường không dùng được.

Sau khi nghe thấy, Ngu Bán Bạch hít một hơi thật sâu mà không biết phải trả lời thế nào.

Những phấn má hồng này đều là cha mua cho nàng. Trước khi mua phấn, cha nàng hay thắp đèn đọc sách vào ban đêm, ông đọc rất nhiều sách liên quan đến phấn má.

Bùi Kiều đã sử dụng nó vài lần, bất kể là loại nào cũng không làm da bị ngứa và nứt nẻ, nhưng thấy phản ứng của Ngu Bán Bạch có chút kỳ lạ, nàng buột miệng hỏi: “Tử Ngư công tử, mấy thứ này có vấn đề gì sao?”

“Không, không có vấn đề, đều là đồ tốt.” Ngu Bán Bạch mím môi lắc đầu.

Vấn đề là danh tính của ngươi! Nói xong, Ngu Bán Bạch lẩm bẩm trong lòng.

“Ồ.” Bùi Kiều cảm thấy mình quá đa nghi, ngồi dưới đất đếm đá, đếm đến khi mệt rồi, nàng ngẩn người nhìn trăng cao.

Không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa, bệnh đã khỏi chưa, cha đã ăn gì chưa.

Hai bên im lặng một lúc, đều có suy nghĩ của riêng mình, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Ngư Ưng cái bị trói lúc này đã tỉnh lại, nó không cử động được bèn bật khóc thút thít, cầu cứu Bùi Kiều.

“A, ta quên mất.” Bùi Kiều tự trách mình bất cẩn, vừa tới đây lại không lập tức cởi trói cho Ngư Ưng. Nàng vén y phục lên, uyển chuyển đi tới, ngón tay thon dài vô cùng nhanh nhẹn cởi trói cho Ngư Ưng chỉ với một vài động tác mở.

Bùi Kiều đến gần, gió nhẹ thổi qua, thổi thẳng vào mũi rất nhiều mùi thơm, xương cốt lập tức nhũn ra.

Ngu Bán Bạch lén ngửi vài lần mới biết được mùi hương gì, rất rõ ràng, nhất định là hương hoa lan.

Sau khi ngửi quá nhiều, ngực Ngu Bán Bạch không khỏi cảm thấy sảng khoái, nhưng từ khóe mắt, chàng nhìn thấy vết chai trên tay Bùi Kiều vì quanh năm gϊếŧ cá bằng dao, nghĩ đến những giấc mơ vài ngày trước, chàng lại rùng mình.

Ngư Ưng cái đã lấy lại tự do, tiếp tục vỗ cánh, còn cùng Ngư Ưng đực giao cổ dán mặt trao nhau nụ hôn trước mặt Bùi Kiều và Ngu Bán Bạch.

Ngu Bán Bạch đỏ mặt, dời tầm mắt, nhìn bầu trời sáng ngời trên dải ngân hà, ngượng ngùng cười nói: “Trời đã tối, cửa thành đóng chặt, quanh đây không có chỗ ở, xem ra đêm nay phải ăn sương rồi, ta sẽ ở đây một đêm.”

Bùi Kiều không cần phải ở đây, chỉ cần nàng biến thành một hồ ly là có thể lẻn vào thành, nhưng chuyện này lại không dễ để nói ra.

Bùi Kiều nghĩ một hồi lại đáp: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đi nơi nào xa hơn nghỉ ngơi.”

Cô nam quả nữ ở với nhau một đêm, mà thiên hạ chỉ phán xét nữ nhân, thật bất công, nhưng cũng không cách nào làm cho tất cả ngậm miệng lại.

Bùi Kiều chủ động ra xa nghỉ ngơi cũng không tệ, Ngu Bán Bạch khẽ gật đầu, cởϊ áσ ngoài rồi vỗ bụi bẩn trên áo, sau đó đưa cho Bùi Kiều: “Buổi tối gió lạnh, hơn nữa quần áo của Liễu Kinh cô nương hơi mỏng, nếu không chán ghét thì khoác lên vai, cũng có thể ngăn sương mù xâm nhập cơ thể.”

Bùi Kiều nắm chặt váy không muốn nhận, nàng không định ở lại đây một đêm, sau khi rời khỏi tầm mắt của Ngu Bán Bạch, lập tức biến thành một con hồ ly rồi rời đi.

Nhận đạo bào của Ngu Bán Bạch, lại bỏ chàng chịu lạnh suốt đêm, Bùi Kiều cảm thấy rất có lỗi. Nếu nàng không nhận, chẳng khác nào phủi bỏ lòng tốt của chàng.

Do dự một hồi, Bùi Kiều cuối cùng cũng cầm lấy đạo bào, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn Tử Ngư công tử.”

Bùi Kiều nhận lấy, mân mê hai ống tay áo đạo bào.

Đạo bào có tay áo rộng và vải mềm, mặc vào sẽ rất thoải mái, bằng không ngủ ở đây đêm nay.