Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 12: Con chim hung dữ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi về phía trước một bước là miếu Long Vương, Thương Trì hơi do dự, nói như thế nào bản thân cũng chứng kiến Tiểu Hạc Tử trưởng thành, thấy nàng ấy gặp nguy hiểm, sao có thể thấy chết không cứu, cuối cùng bỏ tính ham ăn qua một bên, vội vàng về phố Đông Quan cứu Tiểu Hạc Tử.

Tạm thời không chờ được Thương Trì tới giúp, Tiểu Hạc Tử hoảng hốt không kịp nhìn đường, chạy vào trong tiệm son phấn, lúc thì trốn về phía tây lúc lại chạy về phía đông, Ngư Ưng cũng đuổi theo, vươn cổ mổ.

Một người hai chim, chỉ trong chốc lát đã làm cho tiệm son phấn rối tung lên, phấn son trên quầy bị ném xuống mặt đất thành mảnh vụn, bột phấn bay loạn.

Nhìn khắp nơi hỗn độn, Ngu Bán Bạch đau đầu day day thái dương. Sắc mặt Bùi Kiều biến đổi liên tục, đập tay ngăn hai con Ngư Ưng đang đuổi theo: “Này, các ngươi dừng lại!”

Chạy hơn mười mấy phút, Tiểu Hạc Tử chạy không nổi nữa, miệng dồn dập thở hổn hển, lúc này lui vào góc tường cam chịu số phận, chỉ có điều đã bị mổ đến máu chảy ròng ròng, cũng may chút vết thương ấy không chết được. Hên là Bùi Kiều kịp thời lên tiếng ngăn cản, hai con Ngư Ưng nhận được mệnh lệnh, đứng một chỗ kêu loạn về phía Tiểu Hạc Tử.

Nhìn phấn son lộn xộn, còn có Tiểu Hạc Tử rụt rè rơi lệ bên góc tường, Bùi Kiều hơi rối rắm, túm cổ Ngư Ưng, xin lỗi Tiểu Hạc Tử trước: “Xin lỗi, chúng có hơi đói bụng, lúc đói sẽ ầm ĩ. Không biết cô nương có bị thương không?”

Ngư Ưng bị túm cổ, miệng còn hé ra như muốn ăn Tiểu Hạc Tử. Bùi Kiều không rõ vì sao Ngư Ưng lại cắn người, chúng có đói đến đâu cũng không đến mức phải cắn người như vậy chứ.

Tiểu Hạc Tử khóc không thành tiếng, không dám nhìn Ngư Ưng, nàng ấy xoay người lau nước mắt: “A! Tại sao còn có con chim còn hung dữ hơn Tín Thiên Ông vậy, hu hu.”

Lúc này Thương Trì chạy tới, thấy Tiểu Hạc Tử đáng thương bị một cô gái cao gầy bức ở góc tường run lẩy bẩy, nghĩ rằng Tiểu Hạc Tử bị cô gái kia bắt nạt, tiến lên một bước, chắn trước mặt Tiểu Hạc Tử, ngữ trọng tâm trường* nói với cô gái cao gầy kia: “Tuy muội ấy có hơi mập mạp, hành động cũng có chút chậm chạp, nhưng dẫu sao cũng cùng là cô nương, sao ngươi lại ức hϊếp muội ấy như thế?”

*Ngữ trọng tâm trường: Lời nói sâu xa, thấm thía.

Tiểu Hạc Tử thấy Thương Trì như thấy Quan Âm Bồ Tát, nước mắt theo sóng mũi chảy xuống hai hàng: “Hu hu hu, Thương Trì ca ca huynh chạy đi đâu vậy, thiếu chút nữa Tiểu Hạc Tử bị ăn sống rồi, nếu Tiểu Hạc Tử bị ăn sống, huynh sẽ một mình diễn tạp kỹ, một mình hát chèo.”

Bùi Kiều không thể hiểu tại sao Ngư Ưng lại cắn người, nghe thấy những lời của Thương Trì, nàng chợt hiểu ra, hơi nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn, đoán thân phận của Tiểu Hạc Tử.

Đôi mắt tròn trịa, cánh môi hồng nhuận, hai má phấn hồng tròn xue giống như hai quả bóng, búi tóc đôi xoắn ốc, trâm cài hai cái đầu cá trắng ngậm quả cầu bông lớn màu đỏ, mái tóc có dải lụa màu hồng ngọc buộc lỏng quanh nút thắt trên cùng, phía cuối buộc một chiếc nơ ở sau đầu.

Tóc được vấn vừa cao vừa dày, ôm trọn khuôn mặt, vì vậy khuôn mặt trông nhỏ hơn một chút.

Xem khuôn mặt xong, rồi nhìn thân hình Tiểu Hạc Tử cũng không nhỏ nhắn yểu điệu như dự đoán, nàng ấy mặc áo xuân la tay áo màu vàng nhạt, trên tay áo thêu bướm và hoa, eo mang một chiếc váy xếp nếp hoa bạc dệt hồng đào, dây đeo viền lụa sáng màu lam nhạt, bên đùi có một chiếc khăn lụa Hồ Châu lớn, dưới váy là chiếc quần làm bằng lụa Tây Hồ.

Y phục rộng rãi sáng màu, khiến thân thể uốn éo trông khá mượt mà.

Bùi Kiều nghĩ thầm: Chắc hẳn là do nhìn khá mập mạp, trên đầu lại cài hai chiếc trâm hình con cá, vậy nên hai con Ngư Ưng kia đói đến hoa mắt mới có ý định ăn nàng ấy.

Bùi Kiều hiểu ra, đầu tiên thì giải thích bản thân không có bắt nạt Tiểu Hạc Tử, sau đó nói thêm: “Là do ta không trông chừng bọn chúng kỹ càng, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »