Chương 6

* Lưu ý: có NTR

Kì nghỉ dài ngày 1/5 cuối cùng cũng hết, Lâm Ngạn quay lại lịch học ở trường.

Tiếng chuông vang lên, học sinh đều vào chỗ ngồi, giáo viên cũng bắt đầu lên lớp, Lâm Ngạn ngồi cạnh cửa sổ, nếu nhìn kĩ sẽ thấy hai chân dưới bàn của cậu đang kẹp chặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dáng vẻ thanh thuần mà u buồn thu hút rất nhiều bạn trai trong lớp, căn bản không nghe lời giảng của giáo viên.

Lâm Ngạn cảm thấy bất an bởi cậu đã quen cảm giác mỗi sáng thức dậy với côn ŧᏂịŧ của gia gia cắm trong mông. Hiện giờ ngồi trong lớp học, chỉ thấy phía dưới thật ngứa, dâʍ ŧᏂủy̠ sền sệt từ hoa huyệt cứ tiếp tục chảy ra. Mà sữa trước ngực cũng ngày càng nhiều, trướng đến đau. Lâm Ngạn nhớ đến hút sữa khí trong túi mà lúc sáng gia gia đưa, mặt không khỏi đỏ lên, hai chân càng kẹp chặt.

Sau khi tan học, Tiếu Diệc Minh đưa mắt về nơi có người mình quan tâm phát hiện người ở đó đã đi mất, có chút nghi ngờ nhưng không để tâm, sau tiết thể dục là giờ sinh hoạt, bạn học chia nhóm tụ tập nói chuyện. Tiếu Diệc Minh đợi nửa ngày không thấy người, dứt khoát đi về phía sân tản bộ.

"... Ân ha..." đi ngang qua sân tập gần phòng dụng cụ, Tiếu Diệc Minh dừng bước bởi nghe thấy tiếng kì quái, mà cùng âm thanh của Lâm Ngạn giống nhau. Tiếu Diệc Minh do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào, một mùi tro bụi sộc vài mũi, hắn đưa tay phẩy phẩy chóp mũi, bỗng một cảnh tượng đập vào mắt làm hắn triệt để ngây người. Mà Lâm Ngạn cũng như vậy ngây người, nguyên bản đang thở dốc cũng dừng lại. Đôi mắt màu hổ phách của Tiếu Diệc Minh trừng lớn, hắn lắp bắp hỏi:

" Câu, cậu đang làm gì?" Tiếu Diệc Minh dùng âm thanh khô khốc hỏi. Lâm Ngạn lúc này áo sơ mi đang cuốn lên lộ bộ ngực sữa to tròn cùng hút sữa khí ngậm lấy núʍ ѵú, áo ngực màu hồng treo trên cánh tay lung lay sắp rớt. Hút sữa khí không dừng lại vẫn tiếp tục hoạt động trong không khí ngưng trọng, ong ong chấn động,đem sữa chậm rãi từ trong ngực hút ra chảy vào bình nhỏ trên tay Lâm Ngạn.

" Không muốn... Ngươi không nên nhìn" Lâm Ngạn đỏ mặt nhưng dưới tình thế cấp bách không thể đem hút sữa khí từ núʍ ѵú rút ra, chỉ có thể miễn cưỡng dùng áo sơ mi che đi quang cảnh trước ngực, đưa lưng về phía Tiếu Diệc Minh, nức nở dựa vào góc phòng dụng cụ.

Tiếu Diệc Minh âm thầm nuốt nước bọt, cảm thấy một sợi dây trong đầu đứt đoạn, nhanh chân bước đến góc tường, đem Lâm Ngạn kéo vào lòng, đè hai tay cậu dơ cao sát vào tường. Lâm Ngạn bị ép ưỡn ngực ra, bình sữa trong tay cũng đổ lên thịt cùng núʍ ѵú, Tiếu Diệc Minh sơ ý đυ.ng vào hút sữa khí động đến núʍ ѵú làm Lâm Ngạn đau đến mắt bịt kín bởi một tầng nước.

" Có phải ngươi cần giải thích một chút không Lâm Ngạn?" Tiếu Diệc Minh duỗi tay lấy cái bình, nhìn sữa bên trong nhỏ ra, tâm tình hết sức phức tạp.

" Ô,ngươi thả ta ra... Ta không cần hướng ngươi giải thích" , Lâm Ngạn vừa thẹn vừa tức dãy giụa, lại càng làm hút sữa khí đung đưa, đem đến một cảnh sắc tình trong mắt Tiếu Diệc Minh.

Tiếu Diệc Minh nhìn một màn dư vậy đã không còn tâm tư hỏi ngọn nguồn, thay vào đó là phải như thế nào trừng phạt tiểu yêu tinh bên ngoài thanh thuần bên trong dâʍ đãиɠ này. Hắn lập tức cười lạnh, đem điều khiển cầm lấy bật đến mức cao nhất.

" Không muốn... Muốn hỏng, đem tắt đi" Lâm Ngạn lập tức run rẩy khóc lên. Máy hút sữa này kì thật không phải loại bình thường mà Lâm lão hán không biết vô tình hay cố ý mua loại tốt nhất. Phía trên có công năng đặc thù, mức độ hút cũng lớn hơn. Bình thường Lâm Ngạn chỉ dám bật nút hai, mức cậu có thể thừa nhận được. Mà giờ phút này Tiếu Diệc Minh lại bật lên nút cao nhất, Lâm Nhạn cảm thấy núʍ ѵú như bị hai cái miệng điên cuồng gặm cắn, sữa từ bên trong lập tức phun ra ngoài, lỗ sữa bị biến thành hình tròn. Toàn thân như bị hai vật này lôi kéo.

" Âm thanh biểu lộ rất không tệ, không thua gì MB cao cấp, không có khi còn hơn, nào chúng ta thử những công năng khác" Tiếu Diệc Minh chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Ngạn rêи ɾỉ, tiếp tục nhấn nút màu đỏ. Hút sữa khí lập tức bắn ra vô số viên tròn nhỏ đè ép núʍ ѵú kiều nộn, đem núʍ ѵú biến thành đầy đủ hình dạng, Lâm Ngạn nháy mắt mềm nhũn dựa vào vách tường.

" A, đau quá... muốn hỏng, ngươi mau tắt đi" Tiếu Diệc Minh nhìn khuôn mặt Lâm Ngạn, hắn phát hiện khuôn mặt giận dữ cùng hổ thẹn của cậu hết sức mê người khiến hắn muốn ôm vào ngực an ủi. Vừa vươn tay lên hắn đã kịp phản ứng mình định làm gì, giờ phút này còn bị cậu hấp dẫn, thật không có tiền đồ.

Tiếu Diệc Minh dứt khoát tắt điều khiển trên tay, mặt không thay đổi đem hút sữa khí trực tiếp từ trên đầṳ ѵú rút ra, Lâm Ngạn đau đến mức lập tức kêu rên, hắn lập tức ngậm lấy một bên vυ" ôn nhu mυ"ŧ. Lâm Ngạn cho rằng Tiếu Diệc Minh sẽ lập tức cắn lên, ngược lại lại ôn nhu như vậy làm người không biết phải phản ứng ra sao. Ủy khuất trước đó toàn bộ đều dâng lên, giọng Lâm Ngạn đều mang theo vài phần ủy khuất cùng bất lực. Tiếu Diệc Minh đè ép Lâm Ngạn đến khi sữa hai bên vυ" đều bị hút hết mới ngẩng đầu lên. Hắn đưa tay nắm cằm Lâm Ngạn buộc cậu phải ngẩng đầu.

Lâm Ngạn đã sớm rưng rưng nước mắt, giờ bị ép ngẩng đầu lên cả người lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu như thể sắp khóc đến nơi, làm người ta buộc phải yêu thương, che chở.

" Lại là loại ánh mắt này, mỗi lần gạt ta ngươi đều dùng loại ánh mắt này" Tiếu Diệc Minh vốn muốn hôn an ủi cậu, nhưng ánh mắt này gợi lại hồi ức làm tất cả nhu tình của hắn biến mất. Hắn lập tức đem Lâm Ngạn để xuống tấm nệm bên cạnh, trực tiếp đè lên bắt đầu cởi dây quần.

" Ngươi, Tiếu Diệc Minh, ngươi điên rồi... Đây là trường học, thả ta ra!" Lâm Ngạn sợ hãi cùng bối rối liều mạng giằng co, lại bị thân hình to lớn của Tiếu Diệc Minh đè ép cố định lại trên nệm, một bên móc côn ŧᏂịŧ ra, kích thước côn ŧᏂịŧ của Tiếu Diệc Minh so với gia gia không khác là bao nhiêu chỉ là màu sắc sạch sẽ hơn.

" Ngươi cứ tiếp tục giãy giụa a, ta rất sẵn lòng thưởng thức bộ dáng câu dẫn của ngươi" Tiếu Diệc Minh dùng tay vỗ vỗ lên hai vυ" đã sớm lộ ra hết của cậu, lập tức Lâm Ngạn nhận ra bộ dáng xấu hổ, chật vật của mình lúc này, lại càng ra sức giãy giụa, muốn tránh sự vuốt ve của Tiếu Diệc Minh. Tiếu Diệc Minh không để ý, dùng sức cởϊ qυầи, dùng tay kéo hai chân thon dài của Lâm Ngạn, nơi riêng tư lập tức bại lộ ra không khí.

" Ngươi..." Tiếu Diệc Minh chăm chú nhìn cảnh sắc giữa hai chân Lâm Ngạn, không biết cậu đã bị thao bao nhiêu lần hoa huyệt mới ra màu sắc này, dâʍ ŧᏂủy̠ dọc theo cửa huyệt chậm rãi trượt giữa hai chân, sắc tình mà dụ hoặc.

" Thả ta ra tên biếи ŧɦái này" lợi dụng lúc Tiếu Diệc Minh ngây người, Lâm Ngạn đem toàn bộ sức lực mình có đẩy hắn ra, lập tức đem quần áo bao bọc mình lại, co quắp nằm trên nệm thở dốc. Tiếu Diệc Minh ngã trên mặt đất cũng không tỏ thái độ gì, chống người đứng dậy xoay đi.

" Ô..." Lâm Ngạn nhịn không được trầm thấp khóc lên, nghĩ thầm mau về nhà tìm gia gia, lập tức cậu đứng dậy tìm quần áo mặc vào, lại sợ bị gia gia phát hiện hiện trạng hai núʍ ѵú bị người chơi đến sưng to. Nhưng chuyện đến nước này Lâm Ngạn chỉ có thể thu lại hút nãi khí, dọn dẹp chỗ sữa chảy ra, cố nén cảm giác khó chịu của thân thể, chậm rãi ra khỏi phòng dụng cụ.

Ban đêm về đến nhà, Lâm Ngạn luôn lảng tránh gia gia, ấp úng nói thân thể mình hôm nay không thoải mái. Lâm lão đầu nghĩ cậu bị bệnh nên đề nghị dẫn cậu đi bệnh viện khám, cậu sợ hãi từ chối, vội vã nói muốn về phòng tắm rửa. Lâm Ngạn ngây thơ làm sao biết bộ dáng này của cậu càng làm Lâm lão hán nghi ngờ.

Trong phòng tắm, nhiệt độ thích hợp, Lâm Ngạn dùng sức đem vòi hoa sen xối vào hai vυ" cùng giữa hai chân mạnh mẽ cọ rửa, nhưng làm thế nào cũng không thể nào làm biến mất dấu răng cùng lằn dây thừng, ngược lại còn đem chúng làm sưng phồng đỏ lên, lại càng giống đã bị người chơi qua.

Lâm Ngạn chuyên tâm kì cọ dấu vết trên thân thể nên không để ý Lâm lão hán đã đứng ở cửa phòng tắm nhìn cậu rất lâu, trên tay là bộ dụng cụ.