Chương 8: Thế giới tu chân công lược thất bại

Bạch Tâm Dương nhìn chằm chằm gốc cây, sử dụng góc nhìn âm dương, đột nhiên thấy từ mấy khe hở nhỏ chỗ bị đốn tỏa ra mấy luồn khí trắng xanh đan xen.Hắn nhíu mày, đây hẳn chính là nguyên do rất lâu rất lâu mà vẫn không có người nào có thể đốn đổ cái cây này.

Người có góc nhìn âm dương trên đời này không nhiều, chỉ có Linh tộc có. Linh tộc chứa linh mạch khắp cơ thể, khả năng tu luyện cũng mạnh hơn người thường, hơn nữa một bộ phận nhỏ trong Linh tộc còn có khẳng năng nhìn thấy ba con đường tương lai, từ đó chọn ra con đường tốt nhất để đi. Những người như vậy dược gọi là tam lộ nhãn.

Trong Linh tộc, người có khả năng nhìn thấy ba con đường đều có thể sinh con, kể cả nam hay nữ.

Muốn sinh ra người mang góc nhìn âm dương phải là người tam lộ nhãn, hơn nữa phải mang song bào thai, một người sẽ mang góc nhìn âm dương, người còn lại trong cặp song sinh sẽ mang một loại trận pháp cấp mười. Mà yếu tố quyết định, chính là người mang góc nhìn âm dương cùng người mang trận pháp cấp mười đã chết trước đó và chưa có người mới nhận được góc nhìn cùng trận pháp.

Người mang góc nhìn âm dương có thể nhìn thấy dấu hiệu âm dương trên những thứ xung quanh, thậm chí nhìn thấy hướng đi của chúng.

Còn người mang trận pháp cấp mười mới sinh ra đã có nó, trận pháp đó gọi là Vũ Điệp trận, các bản ghi chép xung quanh có khi viết vũ trong "vũ điệu", có khi lại viết vũ trong "mưa" nên rốt cuộc hậu bối cũng không biết tên trận pháp này là mưa hồ điệp hay vũ điệu của hồ điệp nữa.

Trận pháp cấp mười có khả năng đánh ngang Thiên Tôn kỳ, là thứ cực kỳ trân quý.

Hắn chỉ là Linh tộc nhánh lẻ ở tận dưới trung du, càng lan xuống nhánh dưới càng ít người có tam lộ nhãn.

Mẫu thân hắn trùng hợp lại là một trong số đó, mang thai một cặp song sinh, hắn là ca ca mang góc nhìn âm dương, còn đệ đệ từ khi mới hai ba tuổi bị tên phụ thân chết bầm của hắn mang ra ngoài, lúc trở về gặp phải lúc cướp, vì lo sợ tiếng khóc của đệ đệ sẽ khiến bọn cướp tìm thấy lão nên đã quăng đệ đệ lại đó rồi chạy trốn một mình.

Vậy nên...

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là kí ức của nguyên chủ, mà nguyên chủ cùng thế giới này đều chỉ là một dãy số.

Dùng trận pháp đặt đúng chỗ rồi đánh tan đám khí kia hẳn là sẽ có thể chặt cây được rồi.

Sau khi nói rõ với Khúc Lăng Y xong, hai người bày trận pháp, chuẩn bị thử chặt cây.

...

Một vòng huyết khí lớn tản ra hơn mười dặm.

"Này... Này là gì vậy?"

"Dựa theo lượng huyết khí tỏa ra này, chẳng lẽ..."

"... Cây huyết ma bị đốn đổ rồi??"

Lượng thông tin này quá lớn, trong nháy mắt đệ tử trên dưới Thiên Nam châu từng trận cuồng náo ầm ầm vang lên.

"3 vạn nguyên thạch lận đó, làm xong dùng tiết kiệm chút là một năm không cần lo chuyện tiền bạc nữa. Haiz, ước gì ta cũng may mắn như họ!"

"Ngươi đừng ảo tưởng nữa, nghe người trong Công hội nói hai người đó làm liền từ sáng tới chiều mới xong, ngươi chỉ làm một buổi sáng, không thể xong là bỏ luôn, không có kiên nhẫn như họ mà còn muốn nhiều tiền như họ à!" Người nọ "xì" một tiếng khinh thường rồi tiếp tục chóng chuyện.

Trong Thiên Nam điện一

Tôn chủ Thiên Nam châu vỗ bàn: "Cái gì, ngươi nói thật sự có người đã hạ đổ cây huyết ma?"

Tả hữu hộ pháp liếc nhìn nhau.

Châu Lam Sương lên tiếng: "Quả thật là có, 10 dặm xung quanh đều là huyết khí cả."

Tôn chủ hít sâu một hơi, "Nhưng huyết khí đó đều là của ta, chỉ có người mang chung dòng máu với ta mới có thể chặt được cây đó, sau khi chặt xong, huyết khí bị giải tỏa, cũng chỉ có người đó có thể không chịu thương tổn, mà ngươi nói cả hai người đó đều không bị sao?"

Hữu hộ pháp Vũ Thừa Thanh gật đầu: "Đúng là như vậy."

Tôn chủ trầm mặc một khoảng, liếc nhìn tả hữu hộ pháp, "Các ngươi biết mình phải làm gì chưa!"

"Rõ." Hai người đồng thanh đáp lại, rời khỏi Thiên Nam điện.

Sau khi làm xong nhiệm vụ thì hai người ngay lập tức thấy được nguyên thạch gửi vào thẻ của mình.

Khúc Lăng Y nhìn trời, nói: "Không thì qua chỗ hai người kia coi thử?"

"Ừm."

Hai người đi sang chỗ Thời Khắc Dụ cùng Hộ Quang Ngọc, người tu tiên bình thường sẽ dùng linh lực phù chú các kiểu để đánh nhau, nhưng hai người này lại theo chủ nghĩa tay không.

Trên tay Hộ Quang Ngọc cầm hai thanh chủy thủ nạm ngọc, thân thủ linh hoạt biến ảo. Thời Khắc Dụ tay cầm cung tên truyền vào đó linh lực, "phạch" một tiếng, ghim trúng đầu tên thủ lĩnh, linh lực lan ra chạy khắp toàn thân khiến ma tộc đó bị nổ ngay tại chỗ.

Sự kết hợp hoàn hảo nhuần nhuyễn này quá mức quen thuộc với Khúc Lăng Y, ngay cả Bạch Tâm Dương cũng ngạc nhiên.

Theo hắn biết, thiếu tá trẻ tuổi nhất Hoa Hạ kiêm một trong ba sát thủ cấp bậc ss sử dụng hai chiếc dao găm nạm ngọc xinh đẹp, là em trai đã chết cách đây một năm của Khúc Lăng Y- Khúc Vô Sương. Phong cách chiến đấu của người nọ vô cùng giống thế này.

Người còn lại cầm cung tên lại giống Dư Hải Tâm, thượng tá tài năng được mệnh danh tiễn thần của Hoa Hạ, người yêu của Khúc Vô Sương. Hai người cùng làm rất nhiều nhiệm vụ với nhau, chiến đấu cực kì ăn khớp với nhau.

Hoặc có thể, không phải giống, mà căn bản là một.

Khúc Lăng Y nhìn chằm chằm phía dưới, miệng run rẩy nói hai chữ "Sương nhi" rất nhẹ, nhưng vẫn truyền vào tai của Bạch Tâm Dương. Anh đoán quả nhiên không sai.

Phía dưới一

"Hải Tâm, xong rồi, chúng ta về thôi."

"Ừ." Dư Hải Tâm mỉm cười đầy sủng nịch nhìn người thương, "Không ngờ đã muộn vậy rồi, trời đã rám hồng."

Khúc Vô Sương hì hì cười: "Năm đó đi làm nhiệm vụ còn có lúc phải thức liền ba hôm không ăn không ngủ, chỉ uống vài ngụm nước lại tiếp tục đánh nhau, còn khổ hơn bây giờ nhiều."

Dư Hải Tâm kéo tay Khúc Vô Sương đi: "Nhưng từ bây giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu cảnh như vậy nữa."

Trong lòng Khúc Vô Sương ấm áp, "Ừm!"