Chương 14: Ảnh mỹ nhân

“Em đã thắp ngọn nến thơm lên sao?”

Càng ngày thân thể càng trở nên nóng, vì để dời đi lực chú ý, cô tùy tiện nổi lên cái đề tài ngẫu nhiên.

“Ừm, an thần.”

Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt trả lời, lướt tới bức ảnh chụp tiếp theo, tấm ảnh này thể hiện ra ngón tay cùng mái tóc dài của cô, trong ảnh chụp mặt mày cô nhu hòa hơi cúi đầu, năm ngón tay mảnh dài đem vài sợi tóc đang bay loạn vén về phía sau, đầu tóc đen nhánh trong ảnh chụp như phát ra ánh sáng, động tác tùy ý tự nhiên, mặt mày ẩn chứa sự quyến rũ cùng dịu dàng vô hạn, nếu lúc này thứ mà cô đang nhìn chăm chú chính là một người đàn ông, người đó chắc chắn đã tước vũ khí đầu hàng mà quỳ gối dưới váy.

“Uyển Nghi, tay của chị cũng thực gợi cảm.”

Ánh mắt Uyển Nghi từ màn hình máy tính chuyển qua con chuột hắn đang nắm trên tay, trong cổ họng khẽ ừ một tiếng, đề nghị nói: “Nếu không em gửi đến hộp thư của chị, lát nữa chị sẽ tự mình xem.”

Đêm nay Diệp Thanh Huyền thực không thích hợp, Uyển Nghi có chút hối hận vì đã cùng hắn tiến vào xem ảnh.

Diệp Thanh Huyền nói cho cô: “Còn có mấy bức thôi, sửa xong lại cùng xem với chị.”

Lúc ấy cô vì cái gì lại bị ma quỷ ám ảnh tham lam chút tiện nghi nhỏ nhặt này chứ, không tốn tiền liền không có quyền lên tiếng, Uyển Nghi không thể phản bác: “…… Được.”

“Vẫn là còn nóng hay sao?”

“Có một chút.”

Nóng muốn chết, còn có chút buồn ngủ.

“Muốn uống nước hay không?”

Uyển Nghi đang khát nước dư quang liếc mắt nhìn hai cái ly pha lê, nhẹ giọng từ chối: “Không cần đâu… Buổi tối không nên uống nước.”

“Ừm.”

Lại xem thêm vài bức ảnh, mỗi một bức hắn đều kỹ càng tỉ mỉ giải thích thêm vài câu, Uyển Nghi cũng không biết người con riêng này thì ra lại có bệnh như vậy, cố gắng không ngủ kiên nhẫn lắng nghe, nghĩ thầm hắn cùng ba của hắn thật giống nhau đều là kiểu cầm thú trong ngoài không đồng nhất, nhìn qua thì là một người đàn ông đẹp trai trầm tính cao lãnh ít lời, thực tế lại là một người hay lảm nhảm.

Đã muộn.

Nói nhiều khát nước, Diệp Thanh Huyền quay mặt đi mấp máy môi: “Uyển Nghi, rót giúp tôi cốc nước.”

Ấm nước cùng ly nước ở phía trên bên phải mặt bàn, Uyển Nghi cúi người rót nước cho hắn, hô hấp nóng rực của người đàn ông phảng phất ở môi cô, cánh tay dài vòng qua ở trước ngực cô, Uyển Nghi nỗ lực để phớt lờ nó, cầm chắc ấm nước mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cái ly, bình tĩnh tự nhiên mà rót cho hắn một ly nước, khi buông ấm nước xuống lại thở phào nhẹ nhõm, miệng cũng càng thêm khát.

Hắn buông con chuột cầm lấy cái ly, Uyển Nghi tựa hồ nghe được tiếng nước trà lăn qua yết hầu bị nuốt xuống, liền càng thêm khát.

Uống, vẫn là không uống.

Thời khắc cô đang rối rắm, Diệp Thanh Huyền nhàn nhạt mà nói: “Hương vị hoa nhài thanh mát, hương vị không tồi, chị xác định không uống sao?”

Là chính mình mua trà Uyển Nghi đương nhiên biết vị, cô nuốt nuốt nước miếng để nhuận hầu, kiên trì nói: “Buổi tối uống nước không tốt……”

Nghe vậy, Diệp Thanh Huyền nhướng mi không hề miễn cưỡng, làm trò trước mặt cô uống xong hết phần nước còn lại trong ly.

Uyển Nghi ở trong lòng đem ba của hắn mắng đến máu chó phun đầu.

Sinh ra một nhãi ranh không lương tâm như vậy, thế nhưng tính kế âm mưu làm cho mẹ kế nhỏ chết khát.

Diệp Thanh Huyền buông cái ly, hoạt động con chuột đi xuống để xem mấy bức ảnh tiếp theo, là ảnh chụp cận cảnh cặp đùi của cô, nhìn thấy mật huyệt của chính mình chiếu lên, lại nóng lại khát Uyển Nghi miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng chẳng ra gì hết……”

“Chị không hiểu.”

Diệp Thanh Huyền cùng cô giải thích: “Nơi riêng tư của chị tựa như một con bạch tuộc, loại miệng âʍ đa͙σ nữ tính này co rút lại rất nhỏ, giống như túi tiền thường thường đều là hơi chút rộng mở, tỏ vẻ nó tùy thời đều đã chuẩn bị có thể tiếp nhận đàn ông tiến vào.”

Uyển Nghi rũ mí mắt, nghe được cái hiểu cái không, hắn cố ý tạm dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Mà dươиɠ ѵậŧ nam tính một khi đã tiến vào nó lại sẽ đột nhiên thu nhỏ lại, làm cho dươиɠ ѵậŧ theo nếp uốn từng chút mà thâm nhập vào âʍ đa͙σ, thịt mềm bên trong liền sẽ hóa thân thành giác hút, gắt gao mà hút lấy dươиɠ ѵậŧ đàn ông không bỏ……”

“Như vậy a……”

Thân mình yếu ớt vô lực, vô pháp chống cự lại từng trận buồn ngủ đang đánh úp lại, ảnh chụp trên màn hình cũng lúc ẩn lúc hiện, Uyển Nghi đang tính toán chờ đến khi về phòng nên dùng trứng rung hay máʏ яυиɠ, rốt cuộc thân thể lại chịu đựng không nổi, thiếu chút nữa liền bị ngã lên trên bàn, bàn tay to rộng đúng lúc xuất hiện tiếp được cái trán của cô.

Diệp Thanh Huyền rũ mắt chăm chú nhìn người đang nhắm mắt ngủ say, khóe môi nhẹ câu lên, ôn nhu gọi nhẹ: “Uyển Nghi?”

Người bị kêu gọi hô hấp bằng phẳng, tỏ rõ đã lâm vào hôn mê.

Thanh Huyền nhẹ gõ vào chóp mũi thanh tú của cô, mỉm cười lầm bầm lầu bầu: “Tính cảnh giác không tồi.”

Nhận thấy được ý đồ gây rối của hắn kiên quyết không uống nước, nhưng đáng tiếc đã đề phòng sai mục tiêu rồi.

Diệp Thanh Huyền bế người lên đặt ở trên giường của chính mình, thổi tắt ngọn nến ở đầu giường.

Vừa phải là đủ, nghe nhiều quá chung quy cũng không tốt.