Phần 1 - Chương 2.1: Thay nhau hút sữa

Nhưng đối với Hàn Thanh Viễn thì bộ ngực của mình chưa bao giờ được người khác chạm qua, thậm chí còn bị cậu che giấu trong vòng hai mươi mấy năm. Hiện tại, cậu bị bế lên bàn tiệc, cặρ √υ" bị những người đàn đàn ông chỉ mới vừa quen vài phút trước cắи ʍút̼ trước mặt mọi người, khiến cậu vừa xấu hổ, vừa nhục nhã, cũng vừa hoảng loạn.

Nhưng Hàn Thanh Viễn vẫn chưa biết loại rượu kia vốn dĩ còn kèm theo tác dụng kí©ɧ ɖụ©. Lúc này, Hàn Thanh Viễn chỉ bị lũ đàn ông mυ"ŧ ngực mấy cái liền rêи ɾỉ một cách mê người, theo bản năng mà kẹp hai chân lại càng chặt hơn.

Cơ thể ngây thơ chưa trải sự đời của thiếu niên làm sao có thể chống lại tác dụng mạnh mẽ của rượu thuốc và cảm giác sung sướиɠ khi bị mυ"ŧ ngực. Cậu nhanh chóng trầm luân trong cảm giác sung sướиɠ khi bị cưỡиɠ ɖâʍ, cuối cùng, cậu hét lên vì quá sướиɠ trong khi núʍ ѵú phun ra một tia sữa tươi, lũ đàn ông nhanh chóng tranh nhau liếʍ sạch.

“Chảy sữa thật này! Hôm nay là ngày tốt, mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây. Vậy chúng ta dựa theo quy định của làng, để thầy Tiểu Hàn cho trăm họ uống sữa, sau này cơ thể cũng khỏe mạnh!”

Trưởng làng liếʍ chút sữa thơm ngọt dính ở khóe miệng, cười bảo các dân làng xếp hàng, thay phiên nhau liếʍ vυ" của Hàn Thanh Viễn mấy cái. Việc này vốn dĩ mang theo ý tốt, vì rất nhiều người song tính trong làng ra sữa không được nhiều do thiếu dinh dưỡng. Để có sữa nhiều hơn, họ sẽ mời hàng xóm qua mυ"ŧ mấy cái, lỗ chảy sữa bị hút nhiều sẽ to ra, nên sẽ có sữa nhiều hơn, dần dần hình thành phong tục “cho trăm họ uống sữa”.

“Ô ô… nhẹ một chút! Đừng cắn nữa, đau quá!”

Hàn Thanh Viễn vốn dĩ đã bị rượu thuốc làm cho không được tỉnh táo, tuy có cảm giác xấu hổ và nhục nhã lúc đầu, nhưng sau đó lại bị lũ đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt, ngoan ngoãn ngồi đút sữa cho mọi người.

Không thể từ chối được sự nhiệt tình của mọi người, mặc dù cảm thấy không được hợp lí, nhưng thiếu niên cũng chỉ đành rưng rưng nước mắt, để các dân làng tranh nhau hút sữa, vì chịu không nổi mà rêи ɾỉ một cách dâʍ đãиɠ.

Trưởng làng ôm lấy thiếu niên từ phía sau, lấy tay giữ chặt chiếc áo sơmi vốn đã bị kéo lên trên cổ để nó khỏi rớt xuống che mất cặρ √υ", thỉnh thoảng còn nhịn không nổi mà xoa cái mông to mềm cứ xoay tới dịch lui của thiếu niên mấy cái, an ủi vỗ về để Hàn Thanh Viễn ngoan ngoãn đút sữa cho mọi người.

Bôi thuốc “cỏ da^ʍ xà” lên đầṳ ѵú bị sưng to như quả táo đỏ, hộŧ ɭε sau khi bị trưởng làng bôi thuốc bằng miệng.

Trưởng làng Ngưu Thiết Căn của làng Ngưu Gia vốn cũng là thanh niên trai tráng có tiếng trong làng khi còn trẻ, ông ta cưới vợ khi còn rất trẻ, người vợ sinh đứa con trai tên là Ngưu Hồng chưa được bao lâu thì qua đời. Sau này do bận việc trong làng, mà ông ta cũng không định tiếp tục cưới vợ, nên cứ vậy mà gà trống nuôi con, đến bây giờ đã bước sang tuổi trung niên.

Trưởng làng Ngưu Thiết Căn ít nhất phải có chút năng lực mới có thể dân làng tin tưởng. Tuy có thể giải quyết các vấn đề trong làng một cách dễ dàng, nhưng khi Ngưu Thiết Căn ngắm nhìn người đẹp đã ngất đi trong vòng tay của mình cũng không tránh được mà cảm thấy sung sướиɠ nhộn nhạo.

Về mặt lý trí, Ngưu Thiết Căn biết đây là sinh viên đại học đến làng nhậm chức giáo viên, lại là một người song tính da mỏng thịt mềm, hắn vốn dĩ phải quan tâm lo lắng cho cậu mới đúng.

Nhưng ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© đang thiêu đốt lại khiến ông ta muốn làm cậu nhóc trong vòng tay mình khóc thê thảm hơn, tốt nhất là bị mình chơi đến mức lắc mông vì sướиɠ, run rẩy dựa vào ngực của mình, rêи ɾỉ xin bác Thiết Căn tha cho mới thỏa mãn.

Vì sự thèm muốn của mình, Ngưu Thiết Căn từ chối đề nghị giúp đỡ của dân làng và đứa con trai đang nhìn mình bằng cặp mắt đầy nhiệt tình, tự mình bế Hàn Thanh Viễn về cái ký túc xá nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ kia, đem thiếu niên đặt trên giường gỗ.

Bị các dân làng hút sữa cả đêm, chiếc áo trên người thiếu niên đã lộn xộn tới mức không nhận ra đó vốn dĩ là một cái sơmi trắng, trên áo toàn là vết sữa và dấu tay của bọn đàn ông. Ngưu Thiết Căn nhẹ nhàng kéo lên, rồi cởϊ áσ sơmi trên người thiếu niên ra, vứt vào trong góc.

Cơ thể gầy gò mà dẻo dai của thiếu niên lộ ra trong căn phòng ký túc xá đơn sơ, cặρ √υ" mềm mại mà đầy đặn bị mυ"ŧ và cắn đến mức vô cùng dâʍ đãиɠ, hai đầṳ ѵú hiện tại này cũng sưng to trên cặρ √υ" trắng muốt, nhìn thật đáng thương.

“Tiểu Hàn à, bác chỉ cởϊ áσ của con để bôi thuốc thôi, con có tỉnh cũng đừng hoảng ha.”

Ông ta nuốt nước miếng một cái, nói một câu coi như là giải thích với cậu thiếu niên đang ngất đi, sau đó dùng tay mở hai chân Hàn Thanh Viễn ra, nhẹ nhàng cởϊ qυầи đùi của thiếu niên xuống, sẵn tay cởi luôn cả cái qυầи ɭóŧ bông màu trắng ở trong ra.

Khi thấy cái l*и non màu giữa hai chân hồng Hàn Thanh Viễn, Ngưu Thiết Căn không nhịn nổi mà lấy tay sờ thử, từ trước tới giờ ông ta chưa bao giờ thấy một cái lỗ nhỏ nhắn và tinh tế đến như vậy, hệt như chính cậu nhóc này vậy, yếu ớt và non mềm. Cũng không biết sau khi cưới, cậu hầu hạ chồng trên giường như thế nào, cái lỗ nhỏ như vậy, có lẽ cắm vào một nửa đã khiến người khác đau lòng rồi!

Ngưu Thiết Căn đột nhiên lo lắng thay thiếu niên, ông ta cảm thấy nếu sau này có cơ hội phải nhắc Hàn Thanh Viễn đi tìm phụ nữ trong làng để học tập, cái lỗ non mềm nhỏ xíu mà không mở rộng ra trước thì khi kết hôn sẽ có rất nhiều vấn đề.

Sau khi cởi hết quần áo, Ngưu Thiết Căn xoay người đi lấy một cái hộp gỗ, bên trong chứa các loại chai lọ, đây đều là những thứ dùng để bảo dưỡng vùng nhạy cảm của người song tính.

Làng Ngưu Gia ở vùng sâu vùng xa, điều kiện chăm sóc sức khỏe rất tệ, thể chất của phụ nữ và người song tính lại không sánh được với đàn ông, nên mỗi nhà đều chuẩn bị những thứ này để điều dưỡng cơ thể của người song tính từ nhỏ, cũng tiện cho việc sinh đẻ sau này. Đây cũng là lí do mà những người song tính trong làng hầu như không ngại những việc này, dù sao bọn họ đã được dạy những thứ này từ nhỏ.