Chương 3

Sau đó, một chuyện rất xấu hổ khác lại xảy ra giữa hai người.

Phó Việt uống rất nhiều vào ngày sinh nhật thứ hai mươi, ly rượu cuối cùng bị ai đó bỏ thuốc, Cố Phán Thu hôm đó cũng uống quá nhiều, thậm chí còn đuổi theo anh về khách sạn mắng mỏ, hai người mơ mơ màng màng ngủ với nhau.

Ký ức về đêm đó của anh khá hỗn loạn, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Cố Phán Thu đã biến mất, không xuất hiện trước mặt anh nữa.

Anh đẩy em trai mình đến trước mặt nói: "Phó Viêm, xin lỗi em và chú đi."

Phó Viêm thành thật cúi đầu: “Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.”

Lúc này Cố Phán Thu mới nhớ ra người đứng trước mặt mình chính là bạch nguyệt quang Phó Việt của bạch nguyệt quang Lộ Dao của Cố Phán Thu trong truyện.

Trong truyện mô tả rất ít về Phó Việt, chỉ có vài câu.

Phó Việt là cậu chủ của tập đoàn giải trí Vạn Nghi, từ nhỏ luôn đứng đầu lớp, tuy lạnh lùng nhưng thông minh tuyệt đỉnh, cứ vậy trưởng thành thành cậu chủ cao quý của tập đoàn, cả người đều là khí chất lạnh lùng cấm dục.

Có tình địch như vậy, tình yêu của Cố Phán Thu càng trở nên hèn mọn.

Nguyên chủ rất hận vị tình địch này, ban năm trước còn từng vì tình phát điên, đến tận công ty giải trí Hành Tinh để gây sự với Phó Việt, nhưng Phó Việt đều không để ý.

Cố Phán Thu nhìn Phó Viêm được Phó Việt nắm tay, Phó Viêm và Phó Việt giống nhau đến nỗi giống như sao chép.

Cậu không nhớ rõ nhưng Phó Việt đã có vợ con trong truyện sao?

Cố Phán Thu kinh ngạc nhìn Phó Việt: "Đây... là con trai của anh sao?"

Phó Việt cau mày nói: "Đây là em trai tôi."

Cố Phán Thu im lặng vài giây, tưởng tượng ra vở kịch máu chó của một gia đình giàu có.

Cậu chân thành nói: “Phó Việt, tôi sẽ không nói lung tung đâu, anh đừng gọi đứa nhỏ như vậy trước mặt người ngoài, cậu nhóc nghe được sẽ rất buồn.”

Phó Việt nhất thời không nói nên lời: “Đây quả thực là em trai tôi.”

Lúc này, Pi Pi thì thầm: "Ba đừng trách anh trai, anh ấy vừa xin lỗi con rồi, con cũng không sao ạ".

Phó Việt nhìn đứa bé ba bốn tuổi trong vòng tay Cố Phán Thu, tự hỏi có phải mình vừa gặp ảo giác không?

Phó Việt hỏi Cố Phán Thu: "Đây là em trai cậu à?"

Cố Phán Thu nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Con trai tôi vừa gọi tôi là ba, lẽ ra anh phải nghe thấy mới phải.”

"Con trai?"

Phó Việt không tin nổi.

Cố Phán Thu nói: "Đúng, đây là con trai tôi, không phải anh cũng đang nắm tay con mình sao?"

Cố Phán Thu liếc nhìn Phó Việt bằng đôi mắt đào hoa xinh đẹp: “Tổng giám đốc Phó, đàn ông phải dám làm dám chịu.”

Phó Việt nhắm mắt lại, vẻ mặt phức tạp nói: "Cậu nhóc thật sự là em trai tôi, tôi đưa hai người đến bệnh viện, cậu đưa cậu bé này đi khám sẽ an toàn hơn, tôi sẽ trả hết chi phí khám chữa."

Phó Viêm lại rất thích Pi Pi, thậm chí còn chủ động nắm tay Pi Pi, trầm giọng nói: “Em tên là gì?”

Giọng nói trong trẻo của Pi Pi vang lên: “Em tên là Cố Tử Diệp.”

“Anh nghe thấy ba em gọi em là Pi Pi.” Phó Viêm nói: “Sau này anh có thể gọi em là Pi Pi được không?”

Pi Pi gật đầu với đôi mắt to tròn.

Phó Viêm thấy Pi Pi dễ thương quá, không khỏi muốn chia sẻ món đồ chơi yêu thích của mình với Pi Pi.

“Pi Pi có muốn chơi đồ chơi không?”

Pi Pi nhìn Phó Viêm lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một mô hình rắn hổ mang, cậu bé giật mình, nước mắt vừa kìm nén lại bắt đầu trào ra.

“Huhu…” Pi Pi sắp bật khóc: “Rắn——”

Phó Việt nghe xong cuộc nói chuyện của em trai với Pi Pi, mặt tối sầm, rút

con rắn cao su ra khỏi tay em trai, hung dữ nói: “Phó Viêm, đừng nghịch nữa nếu không anh sẽ vứt thứ này đi."

Phó Viêm mím môi nói: “Anh, em rất thích con rắn đó, anh đừng vứt nó đi.”

Cứ như vậy, Phó Việt lạnh lùng đi phía trước, cầm theo một con rắn cao su.

Vóc dáng anh cao, chân dài, đi nhanh như bay.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi ở giữa, dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.

Cố Phán Thu đi phía sau, nhìn tấm lưng vững chãi của tổng giám đốc Phó đang cầm một con rắn cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ, tổng giám đốc Phó cấm dục xa cách thực ra lại ôn hòa hơn cậu tưởng.