[Mấy người làm gì vậy trời? Sao không thấy mặt diễn viên đâu vậy?]
[Hiện trường ồn ào quá không nghe rõ cái gì cả, rốt cuộc là ai thế?]
[Có thể nâng ống kính lên một chút không hả, thật sự là phục người quay phim này rồi]
Tổ tiết mục có vô số kinh nghiệm thành công, cũng biết làm thế nào để khơi gợi lòng hiếu kỳ của khán giả ở mức độ lớn nhất, đó chính là không công bố tên khách quý mà để cho mọi người tự mình suy đoán.
Cũng chính bởi vì mỗi một khách quý đến tham gia đều không làm cho người ta thất vọng, cho nên khán giả cũng cực kỳ tín nhiệm năng lực lựa chọn khách quý của tổ tiết mục, mặc dù trong thời khắc này đang làm cho người ta cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, kiên nhẫn cũng gần như đã muốn hao hết sạch rồi, nhưng vẫn như cũ duy trì lòng hiếu kỳ tràn đầy.
Thấy Yến Cửu đã ném rác xong chuẩn bị xoay người trở về, Tần Thụ vội vàng ba bước gộp thành hai bước chạy nhanh tới trước mặt Yến Cửu, nhiệt tình chào hỏi cậu: "Chào thầy, đây là tổ tiết mục《Bảo bối xuất phát》! Đột kích là chuyên mục đặc sắc của chúng tôi, cậu sẽ không phiền đâu phải không?”
Đối mặt với ống kính của phòng phát sóng trực tiếp, hắn chắc chắn trăm phần trăm Yến Cửu sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu "nho nhỏ" của tổ tiết mục.
Lúc bị Tần Thụ ngăn lại, Yến Cửu đang cúi đầu nhìn di động, chuẩn bị gọi lại cho Chân Hòa Lý.
Nghe được âm thanh ồn ào bên tai truyền đến, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Khi tầm mắt rơi xuống trên mặt người quay phim và Tần Thụ, cậu lập tức hiểu được ý tứ Chân Hòa Lý gọi điện thoại tới cho mình.
Yến Cửu vừa rời giường không bao lâu, mới rửa mặt xong liền xuống lầu, lúc này ngay cả tóc tai cũng rối bù.
Nhưng dường như cậu không nhận thức được điều này, Yến Cửu tùy tiện giơ tay cào cào tóc một cái, cười nhạt nói: "... À, có thể,tôi không ngại đâu.”
Vì đi ra ngoài gấp gáp nên thậm chí ngay cả một ngụm nước cậu cũng chưa kịp uống một ngụm, cổ họng lúc này không tránh khỏi có hơi khàn khàn, lại ngoài ý muốn có chút trêu chọc người.
[Chết tiệt]
[ m thanh này là...... Thần thánh phương nào đây, là vị CV đại thần nào sao?]
[Không phải là thầy Cận Quang chứ? Nghe nói ông ta có một đứa con gái bốn tuổi.]
[Xin người quay phim hãy nâng ống kỉnh cao lên chút chút đi, em đang rất cần câu trả lời này.]
"Vậy thưa thầy... hiện tại chúng ta theo ngài cùng nhau lên lầu đúng không?" Câu hỏi của Tần Thụ rất xảo diệu, từ đầu tới cuối đều không cho người ta cơ hội nói ra câu trả lời phủ định.
Yến Cửu ấn dấu vân tay, kéo cửa mở ra: “Mời vào.”
Đoàn người đi theo phía sau cậu, đi vào thang máy rộng rãi.
Xét thấy còn chưa chính thức bắt đầu tiến hành nhiệm vụ, đạo diễn sẽ tạm thời đảm đương vai trò người dẫn chương trình.
Đối mặt với độ thảo luận tràn ngập hắc hồng của Yến Cửu, Tần Thụ tự nhiên là vô cùng vui vẻ, hắn đánh giá trang phục của Yến Cửu từ trên xuống dưới một phen: "Thầy đang đeo khẩu trang, là bị bệnh rồi sao?"