Lúc hai người nói chuyện ngồi hơi gần một chút, Trang Liên Nhi có thể ngửi thấy được mùi vị thảo dược đắng chát ở trên người Hứa Phỉ, nhàn nhạt trộn lẫn với mùi hương khác khiến cho nàng cảm thấy thật bình yên dễ chịu.
Nàng chậm rãi lên tiếng, “Hồi nhỏ trong một lần đi miếu dâng hương, ta đã nhìn thấy một nam tử cao to cưỡng bức một vị cô nương nhu nhược làm chuyện dâʍ ɭσạи, lúc đấy ta còn nhỏ, ban đầu cứ tưởng là bọn họ chỉ đang đùa vui một chút thôi.”
Nhớ lại chuyện này, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, “Nhưng một lúc sau nhận thấy nữ tử kia giãy giụa thống khổ, kêu gào thê lương, ta mới biết được thật ra đây không phải là chuyện gì vui sướиɠ.”
Hứa Phỉ đưa cho nàng một ly trà, Trang Liên Nhi cầm lấy chén sứ trắng ở trong tay, cảm nhận được hơi ấm của hắn còn đọng lại, không tự chủ được mà nắm chặt cái chén hơn một chút, “Ta vẫn còn nhớ rõ ràng lời nói của nam nhân kia, hắn nói giai nhân mỹ mạo như nàng ấy, nếu không lộng một hồi thì chẳng phải là uổng phí nhan sắc lắm sao?”
Thì ra có một khuôn mặt xinh đẹp mỹ mạo cũng không phải là chuyện gì tốt, đối mặt với cường quyền thì cũng chỉ là thịt cá nằm trên thớt mà thôi.
Từ lúc đấy trở đi, Trang Liên Nhi bắt đầu dần dần bài xích những nam tử thân thể khoẻ mạnh cường tráng mang theo hơi thở nguy hiểm, cũng không thích quyền thần quý tộc, cũng may là thân hữu của gia đình nàng thường qua lại với nhau toàn là thương gia.
Hứa Phỉ thấy nàng như vậy, thần sắc nơi đáy mắt cũng chuyển biến rất nhiều, cuối cùng lại ôn nhu khuyên giải nàng, “Cô nương cũng biết rõ ràng là không phải nam tử nào cũng đều như thế.”
“Ta đương nhiên là biết rõ điều đó.”
Trang Liên Nhi uống lên một ngụm trà rồi nói, “Ta chỉ là không kìm chế được mà đề phòng lo lắng, sợ có một ngày nào đó cũng sẽ chỉ có thể bị người khác bài bố, công tử cũng biết là ở trong kinh thành có rất nhiều người có ý muốn đến nhà ta để cầu hôn, trong đấy cũng có không ít người của triều đình, mọi người đều ngưỡng mộ nói ta thật là có phúc phí, nhưng mà ta lại luôn cảm thấy như đang phải ngồi ở trên đống lửa vậy.”
Nói xong nàng nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi cũng cảm thấy ta thật là buồn cười đúng không? Cả ngày chỉ biết lo sợ vớ vẩn.”
Hứa Phỉ nâng cằm lên, đôi mắt đào hoa đen nhánh nghiêm túc nhìn nàng mà nói, “Có gì mà buồn cười? Phần lớn những người sống ở trên thế gian này đều không thể điều khiển được vận mệnh của chính mình, những gì mà Trang cô nương lo lắng đều là nỗi khổ của bá tính thông thường.”
Trang Liên Nhi hít sâu vào một hơi lấy can đảm nói tiếp, “Vì thế cho nên... Hôm qua lúc phụ thân ép hỏi ta, dưới tình huống cấp bách ta đã nói ý trung nhân của ta là Hứa công tử.”
“Khụ khụ.”
Hứa Phỉ giật mình ho nhẹ vài tiếng, “Cái gì?”
Trang Liên Nhi vội vàng trấn an hắn, “Ta chỉ là nói vậy thôi, phụ thân chưa từng đồng ý, Hứa công tử cũng đừng để bụng.”
Hứa Phỉ ho liên tục, khoé mắt phiếm hồng như muốn khóc nhưng vẫn mở miệng ra thiên nhân giải ý mà nói, “Không có việc gì, vốn dĩ tại hạ cũng không phải là tương xứng.”
Trang Liên Nhi vội vàng nói, “Không phải thế, Hứa công tử rất tốt, ta nguyện ý cùng công tử ở bên nhau...”
Hứa Phỉ ngừng thở dốc cúi đầu xuống, căn phòng đột nhiên im lặng không một tiếng động, mãi một lúc sau hắn mới ngẩng mặt lên, gằn từng chữ mà nói, “Cô nương thích ta?”
Thích hắn cùng với thích ở bên hắn là hai thứ cảm xúc hoàn toàn khác nhau, Trang Liên Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lựa lời mà nói, “Ta thích cùng với Hứa công tử ở bên nhau.”
Nàng biết mình đang rất ích kỷ, nhưng mà hôn sự của nàng lại không cho phép chần chừ nữa.
Ánh mắt của Hứa Phỉ vẫn ảm đạm nhưng cảm xúc đã bình tĩnh xuống, “Ta hiểu rồi.”
“Ta...”
Nàng lấy hết can đảm đang định mở miệng nói thì Hứa Phỉ lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng cười, “Ta biết rồi, sau khi trở về ta sẽ nói chuyện với phụ thân, ta sợ sẽ để cho nàng phải chịu uỷ khuất, ở bên cạnh ta sẽ phải nghe không ít lời phê phán, ta đều đã nghe quen rồi, chỉ là thấy đau lòng thay cho nàng mà thôi.”
Trang Liên Nhi không nghĩ tới chuyện này lại được thuận lợi như vậy, nàng cũng chỉ là muốn thử đề cập chuyện này với Hứa Phỉ để thăm dò ý tứ của hắn, sao bây giờ lại giống như bọn họ đang tư định chung thân vậy?
Bàn tay mảnh khảnh của hắn nhẹ nàng đáp ở trên mu bàn tay của nàng, Trang Liên Nhi nhỏ giọng hỏi, “Vậy còn... chàng thì sao? Chàng có thích ta không?”
Chưa từng có ai ở trong thư viện này hỏi hắn như vậy, ít nhất theo như nàng biết thì là như thế.
Hứa Phỉ chậm rãi nói, “Có thể được cùng nàng ở bên nhau, ta thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”
Trong lòng Trang Liên Nhi trở nên mềm nhũn, nàng cảm thấy mình thật đê tiện, lại rất cảm động khi được hắn ôn nhu săn sóc, còn thề ở trong lòng sau này nhất định phải đối đãi với hắn thật tốt.
Hứa Phỉ ngồi ở trong phòng, nhìn bóng dáng nàng đi càng lúc càng xa, duỗi tay cầm lấy chén trà uống dở của nàng uống một hơi cạn sạch, ý vị thâm trường mà nói, “Thảo nào...”
...
Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Trang Liên Nhi.
Ba ngày sau, Hứa Quảng Văn mang theo Hứa Phỉ tới cửa để cầu hôn.
Thấy Trang Liên Nhi thẹn thùng mà nắm tay Hứa Phỉ, tất cả mọi người ở trong nhà đều kinh ngạc trợn trừng mắt lên.
Ngày vui mừng như vậy, trông khí sắc của Hứa Phỉ cũng khá hơn một chút, hôm nay hắn mặc một bộ xiêm y màu đen, thân hình tuy gầy ốm nhưng lại đĩnh bạt, rất có tư chất sáng lạn, thấy vậy sắc mặt của Trang Tài Thịnh cùng với thê tử Trương thị cũng không quá mức khó coi.
Mấy ngày nay Trang Liên Nhi ở nhà năm lần bảy lượt nhắc tới Hứa Phỉ, hai vợ chồng bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lại thấy Hứa Quảng Văn mang theo rất nhiều tranh chữ văn hoá đảm đương đến chào hỏi, Trang Tài Thịnh cùng với Trương thị nhìn nhau cười, sắc mặt vui mừng đến tột độ.
Ngay cả Trang Tiểu Mãn cũng vui vẻ ra mặt, tuy không còn ghét bỏ như lúc trước nữa nhưng sau lưng vẫn ra chủ ý cho Trang Liên Nhi, “A tỷ, ta thấy tướng mạo của Hứa Phỉ quả thật là không tầm thường, nhưng mà nếu hắn không dùng được thì cùng lắm là sau này tỷ dưỡng thêm mấy nam nhân nữa, dù sao thì cũng sẽ chỉ có một mình hắn bị mất mặt!”
Trang Liên Nhi đau đầu vội vàng đuổi muội muội đi, các trưởng bối lúc này đang chúc rượu trong hậu viện, nhìn thấy Hứa Phỉ an tĩnh ngồi dưới bóng cây, tay cầm quyển sách rũ mắt đọc chăm chú, Trang Liên Nhi chợt cảm thấy bình yên đến lạ thường.