Chương 9

Giang Lạc Dao lại đến gần hơn một chút, phát hiện mày của đối phương không biết khi nào đã nhăn lại, có lẽ đã mơ hồ đã nhận ra có người tới gần cho nên trong mơ cũng dâng lên cảnh giác.

Giang Lạc Dao quan sát kỹ hơn, nơi đuôi mắt của Thịnh Quyết có một nốt ruồi nhỏ, thoạt nhìn như một nét bút vô tình lướt qua.

Nốt ruồi này nằm ở vị trí tinh tế, mang đến cho hắn một khí chất khó tả.

Giang Lạc Dao che bớt ngọn đèn dầu, bước chân chậm lại, do dự không biết có nên đánh thức hắn hay không.

Nhưng vào lúc này, Thịnh Quyết vốn luôn đề cao cảnh giác bỗng chốc mở bừng mắt.

Có lẽ là do một số nguyên nhân, hắn thực sự không ngủ quá say.

Bất chợt nhận ra có người tới gần, Thịnh Quyết vẫn ngồi yên ở đấy, đáy mắt còn lưu lại chút mơ màng, nhưng rất nhanh, sự tỉnh táo đã chiếm lấy, tiếp theo đó là ánh mắt dò xét và đề phòng.

Hắn có một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, nhưng không hề mang chút tình ý lả lơi nào, trái lại, đôi mắt ấy toát lên vẻ bạc bẽo, khiến người ta không muốn tới gần chọc ghẹo.

Thịnh Quyết nhíu mày, nhắm mắt không kiên nhẫn, nói với Giang Lạc Dao: "Ngươi tỉnh rồi."

"Ừm." Giang Lạc Dao đáp, "Đã hạ sốt, người cũng không còn khó chịu."

Ở khoảng cách gần như vậy, Giang Lạc Dao thu hết phản ứng của hắn vào mắt.

Thừa dịp đối phương còn đang nhắm mắt hồi thần, nàng chăm chú nhìn hắn một lần nữa, ánh mắt dừng lại nơi nốt ruồi ngay đuôi mắt ấy.

Đẹp.

Nàng nghĩ, nếu không có nốt ruồi này, hắn tựa như một viên ngọc quý giá nhưng lạnh lùng, nhưng nếu thêm nốt ruồi này... lại thêm chút tình ý và ôn hòa. Giang Lạc Dao hơi suy tư, bỗng chốc hoảng sợ bởi ý tưởng của mình.

"Nếu ngươi không có việc gì, bổn vương cũng nên đi rồi."

Thịnh Quyết thở dài, định đứng dậy, nhưng ngay khoảnh khắc hắn đứng lên, đột nhiên trước mắt trở nên mờ mịt, có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, tay chân lạnh toát tê dại khiến máu trong người hắn như đông lại.

"Sao trong phòng lại lạnh như vậy?" Hắn hỏi, sau đó đứng vững vàng, cố gắng ổn định hơi thở: "Hôm nay tuyết lớn, than lửa phải đốt đủ..."

Hứa Lạp và Giang Lạc Dao nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ khó hiểu.

Rõ ràng là trong phòng rất ấm áp.

Vì sức khỏe của Giang Lạc Dao không tốt, bọn hạ nhân sợ nàng bị lạnh nên đã đốt than lửa rất lớn, không ngừng cung cấp sự ấm áp, như thế nào lại có thể cảm thấy lạnh?

Hơn nữa, Vương gia thân thể cường tráng, đáng lẽ không nên cảm thấy lạnh mới phải chứ, sao lại như vậy được?

Hứa Lạp cũng không hiểu.

Giang Lạc Dao lại như hiểu ra điều gì, bèn sai bọn hạ nhân đem nến trong phòng thắp sáng, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt của Thịnh Quyết.

"Vương gia hẳn là sinh bệnh rồi." Nàng nói, "Có lẽ cũng là do bị sốt bằng không sao lại cảm thấy lạnh?"

Thịnh Quyết phản bác: "Bổn vương từ sau khi tự nhược quán, chưa từng sinh bệnh, không thể nào dính phong hàn được."

Hắn cũng không nghĩ tới lúc hắn ở thư phòng đã có dấu hiệu khó chịu và buồn ngủ, sau đó lại không thêm y phục mà đội tuyết đến Ninh Tử Hiên. Trên đường đến đây có lẽ là bị ảnh hưởng bởi thời thiết giá lạnh và ẩm ướt nên mới triệt để sinh bệnh.

Tính cách độc đoán của Nhϊếp Chính Vương khiến bản thân hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn cố chấp phủ nhận khả năng sinh bệnh của mình, hoàn toàn không suy xét đến các dấu hiệu trước đó.

Giang Lạc Dao không thèm nghe hắn phản bác, trực tiếp tiến lên nâng tay nhẹ nhàng áp lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ nóng rực đang vạch trần sự che giấu của con người cứng đầu này.

Hứa Lạp bên cạnh cùng bọn hạ nhân của hầu phủ đều trực tiếp sợ ngây người đối với hành động táo bạo này của nàng.

Cái này —

Có vẻ không phù hợp cho lắm, cô nương trực tiếp động tay thử độ ấm cơ thể của Vương gia, nói thế nào cũng không phù hợp quy củ.

Đương nhiên, quy củ gì đó đều không đáng sợ bằng Vương gia của họ nổi giận.

Rốt cuộc mọi người đều biết Nhϊếp Chính Vương có tính khí hung bạo và khó chiều như thế nào.

"Nóng." Giang Lạc Dao không hề e dè hay lúng túng, sau khi kiểm tra nhiệt độ, nàng xoay người dứt khoát: "Ta sẽ truyền lệnh cho người đến chườm nóng hạ nhiệt cho Vương gia."

Thịnh Quyết: "..."

Hắn không thể tin nổi, vị tiểu thư khuê các nổi tiếng của Giang gia này, sao lại dám mặt không đổi sắc mà thực hiện hành động thân mật như vậy với hắn trước mặt nhiều người như thế?

Phụ thân của nàng không dạy dỗ nàng sao?

Đây có phải là chuyện mà nữ nhi bảo bối của Nhạc Xương Hầu nên làm?

Có lẽ Thịnh Quyết thực sự bị bệnh, lần này phản ứng của hắn chậm hơn vài nhịp, mãi đến khi Giang Lạc Dao đi phân phó người hầu, hắn mới lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Hầu gia các ngươi chính là giáo dục nữ nhi như vậy?" Thịnh Quyết chất vấn bọn hạ nhân: "Nàng thản nhiên lại gần sờ trán bổn vương?"

Bọn hạ nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, bối rối thay cô nương giải thích: "Vương gia thứ tội, cô nương hôm nay nửa đêm mới tỉnh dậy, e rằng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo..."

"Bình thường ở phủ chúng ta, đều là nha hoàn bà tử bên người hầu hạ cô nương, cô nương cũng chưa từng tiếp xúc với nam tử nào khác, cho nên..."