Lúc này chủ tớ hai người đã đến Ninh Tử Hiên.
Thịnh Quyết phủi tuyết trên vai, đi qua trước ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của gia nhân nhà họ Giang.
“Giang cô nương thế nào?” Vừa bước vào cửa, hắn đã được phủ trong ấm áp, sự lạnh lẽo khi nãy đã tan biến hoàn toàn: “Ngủ rồi sao?”
“Bẩm Vương gia…” Bà ma ma phụ trách hầu hạ tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nửa nén hương trước, cơn sốt của cô nương đã có dấu hiệu giảm. Lúc ngài mới vừa đến Ninh Tử Hiên, chúng ta vừa vặn kiểm tra hơi thở của cô nương, phát hiện cô nương đã ổn, thân mình cũng không còn sốt hay khó chịu.”
Thịnh Quyết và Hứa Lạp liếc nhìn nhau, lòng cũng phức tạp.
Còn may.
Cửa phòng mở ra, có hạ nhân bưng đến một chén thuốc đen sì.
Thịnh Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Nàng ấy không uống thuốc sao?”
“Vừa rồi chỉ lo mang than đến để sưởi ấm cho cô nương, trời giá rét thế này cũng không tiện đi lấy than, nên việc sắc thuốc bị chậm trễ một chút.” Bà ma ma nói: “Cũng may có Vương gia phù hộ, cô nương nhà ta mới có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Thịnh Quyết giơ tay sưởi ấm trong hơi nóng của than trong phòng, nghe xong lời này cũng gật đầu.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói như vậy ——
Chính mình vậy mà còn có thể che chở cho người nào sao?
Không chết là tốt rồi.
Thịnh Quyết rũ mắt không nói lời nào, chỉ im lặng sưởi ấm: “Thuốc kia, mau để Giang cô nương tranh thủ lúc còn nóng uống đi.”
Ma ma đang muốn gọi người bưng thuốc xuống, vừa nghe lời này lại vội vàng dừng lại.
“Cô nương không dễ ngủ, ngủ rồi nếu bị đánh thức trong lòng khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi.” Ma ma vẻ mặt khó xử, “Vương gia nếu không để cô nương ngủ trước, đợi nàng tỉnh rồi hâm nóng thuốc lại cho cô nương uống.”
Thịnh Quyết sợ Giang Lạc Dao lặng yên không tiếng động mà chết, dù thế nào cũng muốn tự mình nhìn chằm chằm đối phương uống thuốc mới bằng lòng đi. Hắn vẫy tay gọi người bưng chén thuốc kia đến, trong lời nói có loại bá đạo không cho phép ai xen vào: “Uống thuốc là để mau khỏi có gì mà phải hoãn lại? Các ngươi cũng nuôi cô nương nhà các ngươi đến quá mức yếu đuối rồi.”
Hứa Lạp: “……”
Haizz, Giang cô nương mới có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, Vương gia ngài không nên quấy phá như vậy chứ.
Mắt thấy Nhϊếp Chính Vương cầm lấy muỗng và chén thuốc hướng vào bên trong, một bộ dáng như muốn ngang ngạnh rót cho Giang cô nương, gia nhân xung quanh sợ đến mức tất cả đều ba chân bốn cẳng tiến lên ngăn cản.
Hứa Lạp xíu chút nữa bị dọa đến hồn vía lên mây vội vàng cản lại: “Vương gia cẩn thận một chút, cô nương vẫn còn đang ngủ ngài đừng ép rót thuốc người ta chứ.”
Thịnh Quyết:???
“Bổn vương khi nào muốn cưỡng ép rót thuốc cho nàng?” Thịnh Quyết không thể hiểu được: “Bổn vương chỉ muốn thử một chút xem thuốc này có đắng hay không.”
Mọi người nghe xong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Khi Giang Lạc Dao tỉnh dậy, nàng cảm thấy thân thể mình đã hồi phục đáng kể.
Nàng không khỏi có chút nghi hoặc.
Trước đây ở hầu phủ, mỗi lần phát sốt sinh bệnh ở hầu phủ đều phải tra tấn mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, bệnh tật cứ kéo dài dai dẳng như tơ vò.
Đây là lần đầu tiên nàng hồi phục nhanh chóng chỉ trong vòng vài canh giờ.
Thậm chí còn không cần phải uống thuốc.
Giang Lạc Dao đứng dậy đi ra ngoài, nha hoàn hầu hạ Chung Nguyệt thấy nàng tỉnh liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Thắp đèn lên, hai người đồng loạt đi ra chính đường.
Nhϊếp Chính Vương Thịnh Quyết lúc này đã ngủ rồi.
Nhìn thấy Hứa Lạp đi đến, Giang Lạc Dao lên tiếng: “Sân nhà đều đã được quét tước sạch sẽ, Vương gia ở chỗ này ngủ sẽ không thoải mái, không bằng chuyển sang phòng khách bên cạnh mà nghỉ ngơi.”
Hứa Lạp nhỏ giọng đáp: “Vương gia vốn không định ngủ, ngài chỉ định ở đàng kia ngồi đợi một lát. Ai ngờ đến bây giờ ngài đã ngủ thϊếp đi mất như vậy, có thể là lúc ban ngày ngài quá mức mệt nhọc”
Có thể nhìn ra được Thịnh Quyết không cẩn thận ngủ thϊếp đi mất.
Giang Lạc Dao nhìn qua, phát hiện Thịnh Quyết ngồi ở ghế thái sư to rộng, khuỷu tay chống lên tay vịn, lòng bàn tay nâng lấy đầu, nhìn như là đang ngồi chợp mắt một lát… Trên thực tế Hứa Lạp nói đúng, Vương gia bây giờ đã ngủ được một lát.
Hiện tại thời điểm không còn sớm, mấy người đứng ở đó cũng không biết làm gì.
Giang Lạc Dao cầm đèn, từng bước một đến gần.
Ngọn đèn dầu tạo nên ánh sáng lập lòe, Thịnh Quyết nhắm hai mắt, Giang Lạc Dao từ góc này chỉ nhìn được sườn mặt hắn, thấy mi mục tinh tế, chân mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng tắp tạo nên đường nét rõ ràng, cùng khí chất cao quý của vị Nhϊếp Chính Vương toát lên vẻ uy nghi của hậu duệ quý tộc.
Lúc hắn ngủ, tính tình sẽ có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.