Thịnh Quyết bị nàng truy vấn cũng bình tĩnh lại.
Hắn— rõ ràng chưa dạy nàng cái gì.
Chỉ là danh nghĩa thôi, sao có thể thật sự dạy dỗ gì.
"Bổn vương từ ngày đầu tiên đã nói với ngươi đây chỉ là sư đồ trên danh nghĩa mà thôi, ngươi đừng có mong đợi gì điều gì không thực tế. Hơn nữa, bổn vương công vụ bận rộn, không có khả năng thật sự cả ngày làm bạn cùng, chỉ bảo ngươi." Thịnh Quyết nhẹ nhõm thở ra, biểu tình hòa hoãn vài phần, dường như muốn cùng nàng ôn hòa thảo luận: "Tình huống trước mắt, hai người chúng ta đều rõ trong lòng, ngày sau ngươi hãy an phận ở tại Ninh Tử Hiên, nếu bổn vương không truyền gọi cũng không cần tới."
Hắn là người gọi nàng đến, cuối cùng cũng là người đuổi nàng đi.
Giang Lạc Dao không biết nên nói như thế nào, nhưng... khi đối phương nói ra những lời cay nghiệt này, tâm trạng của nàng cũng theo đó mà tệ đi.
Nàng rời khỏi thư phòng người nọ, đầu cũng không nâng.
Hứa Lạp đang đứng đợi lệnh ở ngoài nhìn thấy thế, dáng vẻ không có gì, cũng không nóng nảy.
Hứa Lạp vẫn như thường: "Xem cô nương hôm nay đi về sớm như vậy, hẳn là Vương gia lại không vui rồi."
Dần dần cũng thành thói quen, Vương gia nhà hắn mỗi khi gọi Giang cô nương tới, nhìn thấy nàng ngồi yên ở đấy lại cảm thấy bực bội trong lòng, thêm một lát nữa ngài sẽ bốc hỏa. Sau đó ngài lại kêu nàng đi mau không cần ngồi ở đây nữa. Cô nương còn chưa kịp đi xa ngài đã hối hận, gọi hắn vào để hỏi — có phải bổn vương sai không? Thái độ của bổn vương có phải có hơi nghiêm khắc không? Nói chuyện có phải quá nặng không? Mỗi ngày chủ nhân của hắn đều diễn vở tuồng này một lần như thế.
Hứa Lạp an ủi Giang Lạc Dao: "Cô nương không cần quá để ý đến tính tình của Vương gia. Nếu Vương gia thực sự tức giận, sẽ không biểu hiện như vậy. Hơn phân nửa là..." Hứa Lạp hạ giọng: "Hơn phân nửa là ngài vô tình làm điều gì đó không vừa lòng Vương gia, khiến Vương gia luống cuống nóng nảy, thẹn quá thành giận."
Giang Lạc Dao suy tư một chút, thấy Hứa Lạp nói cũng có lý. Thịnh Quyết khi thực sự tức giận, sẽ không lộ ra ngoài, mà thường sẽ xử lý đối phương một cách bình tĩnh. Không giống bữa giờ lúc đầu tức giận, sau lại hối hận.
Giang Lạc Dao trò chuyện với Hứa Lạp vài câu, Hứa Lạp khuyên nàng về Ninh Tử Hiên trước, đợi Vương gia nguôi giận suy nghĩ thông suốt lại là sẽ hối hận ngay thôi.
Giang Lạc Dao dừng lại một chút: "Qua vài ngày ta có thể sẽ ra phủ."
Hứa Lạp kinh ngạc, tưởng rằng nàng muốn bỏ về, không muốn ở lại vương phủ nữa.
Giang Lạc Dao giải thích: "Hôm đó ta phải vào cung, ta sẽ trở về trong ngày."
Hứa Lạp dặn dò: "Cô nương hoàn toàn tự do ở vương phủ, việc người ra phủ cũng không có vấn đề gì, Vương gia cũng sẽ không để ý. Tuy nhiên, nếu hầu phủ phái người đến đón cô nương, cô nương nên mang mũ che mặt để tránh bị người khác nhận ra."
...
Thịnh Quyết nói không muốn gặp nàng, quả thực đã nhịn rất nhiều ngày, bây giờ mới có thời gian suy nghĩ đến việc này.
Hắn mấy ngày này có rất nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết, nên tạm thời đè nén tâm tư. Bây giờ hắn mới hoàn thành mọi việc, hắn lấy lại tinh thần, muốn kêu Hứa Lạp đi gọi người.
Hứa Lạp bước vào, thấy hắn đang nâng một tay, cúi đầu nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Thịnh Quyết thu hồi tay, ngắm nghía một viên ngọc châu màu đỏ huyết, lòng hắn luôn bực bội, chỉ khi cầm thứ gì đó trong tay mới có thể bình tâm tĩnh khí.
Hắn hỏi Hứa Lạp: "Nàng gần đây bận rộn chuyện gì? Có bị bệnh không?"
"Cô nương dạo này khỏe mạnh” Hứa Lạp dừng một chút: “Người không sinh bệnh."
Thịnh Quyết: "Ngươi biết ta không muốn hỏi cái này."
Hứa Lạp bừng tỉnh đại ngộ: "Người không nhắc tới ngài."
Thịnh Quyết: "..."
Hắn ngừng mân mê hạt châu trong tay, cả người không thoải mái. Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Ta không cần ngươi nói nhiều lời. Ta không hỏi việc này, ta nhìn thấy nàng, ta cũng phiền lòng. May mà trước đây ta đã an trí nàng ta ở nơi yên tĩnh, bằng không ngày ngày nhìn thấy, ta đều cảm thấy chướng mắt."
Hứa Lạp: "Vậy Vương gia muốn hỏi chuyện gì ạ?"
Thịnh Quyết hỏi: "Hôm nay có chuyện gì không?"
Hỏi ra mới biết, Thái Hậu tổ chức một buổi yến tiệc ngắm hoa, mời tất cả con cháu nhà có danh tiếng trong kinh thành đến tham dự.
Thịnh Quyết ngẫm nghĩ: "Đều là con cháu thế hệ sau, ta đi làm gì." Hắn không có hứng thú, dứt khoát từ chối: "Không đi."
Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Thái Hậu kiếm cớ gọi vào cung.
Đã vào cung rồi, hắn cũng không thể không tiện đường đến xem yến tiệc ngắm hoa này.
Hoàng đế đương triều còn nhỏ, mẹ ruột của hắn là Thủy Hiếu Thái Hậu cũng chỉ mới 30 tuổi, vẫn thích tổ chức những hoạt động náo nhiệt.
Thái Hậu thích, nhưng Thịnh Quyết không thích.
Thịnh Quyết đến chỉ là để cho Thái Hậu vui lòng.
Quả nhiên, hắn vừa đến, Thủy Hiếu Thái Hậu liền thúc giục hắn đi xem có cô nương nào ưng ý hay không còn sớm ngày thành gia lập thất.
Thái Hậu biết hắn sẽ từ chối, không đợi hắn mở miệng từ chối đã mở lời trước: "Đi xem đi, đều là những quý nữ xinh đẹp, khí chất, chắc chắn sẽ có người lọt vào mắt xanh của ngươi."
Thịnh Quyết đánh giá: "Ríu rít ồn ào chỉ tổ khiến người ta phiền muộn."
"Vương phủ của ngươi ngày thường không có lấy một thanh niên trẻ tuổi nào, chỉ có những hạ nhân già nua không có sức sống, như vậy sao được." Thái Hậu cười, liên tục kêu hắn đi chọn: "Lần này mời đến toàn là quý nữ vừa cập kê, ai gia nhìn thử đều thấy xinh đẹp vô cùng, ai cũng đều kiều diễm, mỗi người một vẻ..."