Chương 2

Thịnh Quyết nhìn bức thư này, cảm thấy khó hiểu.

Cưu mang một thời gian?

Nhạc Xương Hầu phủ có mấy đứa con gái bảo bối? Sao lại muốn đưa đến vương phủ của hắn để chịu lạnh nhạt?

Bên cạnh, Hứa Lạp còn vội nói thêm vào: "Đúng rồi Vương gia, năm nay đích nữ của Nhạc Xương Hầu cũng đã cập kê..."

Thịnh Quyết: "..."

Kết hợp với những quyển sổ con và thư từ trước đây, Thịnh Quyết lập tức hiểu ra.

Nhạc Xương Hầu thực ra là người rất khôn khéo, rõ ràng muốn gả con gái cho hắn, nhưng lại muốn tìm lý do để con gái đến ở tạm trong phủ một thời gian.

Nghĩ cũng hay thật đấy.

"Con người lúc nào cũng giữ gìn lễ nghĩa, Nhạc Xương Hầu vậy mà cũng sẽ lấy con gái để làm ra hành động này." Thịnh Quyết cười nhạo: "Phủ của bổn vương trông tốt đẹp lắm hay sao, là kim sơn hay bạc sơn mà khiến những quý nữ kia phải tranh nhau đến "ở tạm" một thời gian."

Hứa Lạp không cảm thấy trong phủ tốt đẹp gì, thong thả lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm: "Đúng vậy, ngài là người nổi tiếng không gần nữ sắc, nếu không phải vì vị đại sư kia vào kinh, quý nữ kinh thành hẳn là cũng không nghĩ việc muốn đến..."

Thịnh Quyết ho khan một tiếng, sắc mặt không tốt lắm mà nhìn chằm chằm hắn.

Hứa Lạp: !!!

Hắn vội vàng cứu vớt một chút: "Vương gia khí độ phi phàm, nữ tử trong thiên hạ đều hâm mộ ngài, chỉ cần ngài gật đầu, tất cả những cô nương từ kiều diễm đến tự phụ đều sẽ vội đem gả mình đến phủ chúng ta."

Lần này, Thịnh Quyết nhíu mày càng sâu, như thể những lời vừa nói của đối phương vô lý, là một trò đùa nhạt nhẽo, hắn không thèm nhìn Hứa Lạp, cầm bút tiếp tục viết thư hồi âm cho Nhạc Xương Hầu.

- Bổn vương, không cần con gái của ngươi…

Hứa Lạp vừa thấy biểu tình của Vương gia nhà mình, liền biết mình nói sai, vội vàng sửa miệng: "Đương nhiên, nếu ngài không muốn, vương phủ của chúng ta sẽ không có bất kỳ nữ tử nào được tiến vào..."

Lời hắn còn chưa dứt.

Một vị cô nương khoác áo choàng màu ngân bạch đột nhiên được hạ nhân dẫn vào.

Thịnh Quyết không biết gì: "..."

Hứa Lạp đột nhiên bị đánh gãy: "..."

Nhìn cô nương trước mặt lạnh đến đỏ cả đầu mũi, Hứa Lạp lúc này mới nhớ tới chính sự mà mình đã bỏ quên 一 đúng vậy, hắn vốn là tới bẩm báo với Vương gia nhà mình rằng ngựa xe của Nhạc Xương Hầu đã đi vào cửa vương phủ!

Nói bây giờ... Có phải là hơi muộn rồi không...

Hứa Lạp căng da đầu: "Vương gia, nô tài có việc muốn bẩm báo."

Thịnh Quyết quả thực không nói nên lời, trong lòng hắn nghẹn vài phần hỏa khí, chỉ có thể cúi đầu viết cho xong câu vừa nãy.

Thịnh Quyết thu cảm xúc, đề bút, xoay cổ tay, ngữ khí lãnh đạm: "Ngươi cảm thấy bây giờ nói còn chưa muộn?"

Hứa Lạp: "..."

Hẳn chưa...

Rõ ràng trong phòng còn có một người nữa, Thịnh Quyết lại cố tình ngó lơ đối phương, trước khi Nhạc Xương Hầu xuất hiện, hắn không hề có chút ý muốn chủ động mở lời.

Mà lúc này, vị cô nương tiên tư xinh đẹp kia cũng mở miệng: "Ta cùng phụ thân ở trong gió tuyết chờ đợi hồi lâu, phụ thân nói thân thể của ta không tốt, muốn ta vào đây tránh gió tuyết."

Ánh mắt Thịnh Quyết nheo lại, hiển nhiên không quá tin tưởng lý do này.

Quy củ trong phủ của hắn vô cùng nghiêm ngặt, khách nhân bên ngoài đến cho dù có được gặp cũng phải đến thiên các chờ, sao lại có thể trực tiếp đi vào thư phòng như này?

Rõ ràng đây là mưu kế của Nhạc Xương Hầu.

Thịnh Quyết vốn không gần nữ sắc, cảm thấy có nữ tử ở trước mặt mình thật chướng mắt, không khí cũng trở nên vẩn đυ.c vài phần.

Hắn không đáp lời, tiếp tục viết thư, chuẩn bị đợi lát nữa sai người mang thư nhờ vả lúc đầu cùng nhau ném cho Nhạc Xương Hầu, khiến đối phương nhanh chóng mang nữ nhi bảo bối của mình từ đâu tới thì trở về chỗ đó đi.

Bởi vì thư phòng có thêm một người, nên khi hạ bút, Thịnh Quyết cảm thấy vô cùng bực bội, đầu bút lông như rồng bay phượng múa, càng viết càng không thể tĩnh tâm.

Cuối cùng hắn cũng nâng mắt nhìn cô nương kia.

Chỉ một cái liếc mắt.

Tay Thịnh Quyết khựng lại, mực nơi đầu bút nhỏ xuống làm nhòe chữ viết trên thư.

Hắn không phải là người yêu thích nữ sắc, cũng không thường xuyên để mắt đến nữ nhân, cho dù là ngẫu nhiên nhìn một chút cũng là vì phép lịch sự chứ không muốn nhìn nhiều.

Tất cả nữ tử trên đời này đối với hắn nhìn chung cũng đều có dung mạo không khác nhau lắm.

Nhưng lần này, Thịnh Quyết rõ ràng nhận ra một chút khác biệt ở đối phương, nói không nên lời là ở đâu, cũng nói không nên lời là cảm giác gì, tóm lại, nhìn tướng mạo, vị đích nữ của Nhạc Xương Hầu này cũng không khiến hắn cảm thấy quá mức chán ghét.

Thịnh Quyết hơi hạ bút, hỏi nàng: "Năm nay cập kê?"

"Đúng vậy." Giang Lạc Dao thanh âm không lớn, có loại suy yếu và lười biếng sau khi bị phong hàn, nàng nói xong câu này, liền không nói nữa, hơi có chút tích chữ như vàng.

Thịnh Quyết trầm mặc chớp mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu.