"Vương gia, cô nương không hề có ý mạo phạm ngài, mong ngài rộng lòng tha thứ cho cô nương."
Chưa từng tiếp xúc với nam tử?
Thịnh Quyết nhận ra điểm mấu chốt trong lời nói của họ, tuy cảm thấy có lý nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nhạc Xương Hầu vốn dĩ hết mực bảo vệ nữ nhi, hiển nhiên không cho phép nàng tiếp xúc với những nam nhân xa lạ. Tuy nhiên, việc "chưa từng tiếp xúc với nam tử" có phần quá mức. Hơn nữa, nếu Nhạc Xương Hầu coi trọng lễ giáo nam nữ như vậy, tại sao lại liều lĩnh đưa con gái vào phủ Nhϊếp Chính Vương?
Càng suy ngẫm, Thịnh Quyết càng cảm thấy con cáo già Nhạc Xương Hầu này có ý muốn gả nữ nhi cho mình.
Hóa ra bao nhiêu năm dồn tâm huyết vun vén cho nữ nhi đều là để nuôi lớn dâng hiến cho mình?
Thịnh Quyết tiếp tục tra hỏi bọn hạ nhân.
Hạ nhân trong phủ khai rằng, từ nhỏ cô nương đã có thân thể yếu ớt, không thể chịu được gió lạnh, cũng không thể thử đồ nóng. Nhằm nuôi con gái trưởng thành, hầu gia luôn bảo vệ cô nương cẩn thận, ngay cả người ngoài cũng hiếm khi được gặp mặt.
Dần dần, Thịnh Quyết hiểu rõ ngọn ngành sự việc.
Thực ra, việc thường xuyên gặp gỡ người ngoài dễ dàng khơi dậy tâm hồn ham chơi, dẫn đến nguy cơ bị thương hoặc bị bệnh. Hành động của Nhạc Xương Hầu cũng là điều bình thường mà một người phụ thân nên làm.
Hắn chìm vào im lặng.
Nói cho cùng, không phải là đang suy nghĩ gì nhiều, chỉ là thân thể không tự chủ được cảm thấy mệt mỏi, tư duy cũng trở nên trì trệ.
Bởi vì Nhạc Xương Hầu lo lắng cho sức khỏe yếu ớt của nữ nhi nên đã chu đáo mang theo nhiều loại thuốc thông dụng khi đưa nàng đến phủ Nhϊếp Chính Vương.
Đáng chú ý nhất là trong số các ma ma hầu hạ, có một vị am hiểu y thuật được Nhạc Xương Hầu đặc biệt cử đến để chăm sóc sức khỏe cho nữ nhi bảo bối của mình.
Mama ấy được triệu tập đến để chẩn đoán cho Nhϊếp Chính Vương. Sau khi kiểm tra thử, ma ma ấy cũng đưa ra kết luận tương đồng với Giang Lạc Dao: "Vương gia đang trong trạng thái sốt cao, cần được hạ sốt nhanh chóng. Nếu không, tình trạng sốt có thể kéo dài và trở nên khó kiểm soát sau nửa đêm."
Bà ma ma giải thích thêm: "Người ta thường bảo bị bệnh một thời gian cũng sẽ thành thầy thuốc, cô nương cũng có một ít kinh nghiệm trong việc nhận biết các triệu chứng bệnh lý nên nàng có thể xác định Vương gia cũng đang bị sốt cũng không sai lắm."
Thịnh Quyết không thể tin vào tai mình: "Bổn vương mà lại lâm bệnh được ư?"
Giang Lạc Dao đề nghị: "Vậy làm phiền ma ma đi lấy thuốc sắc để hạ sốt cho Vương gia."
Bà ma ma đáp lời: "Vương gia và cô nương đều là do nhiễm lạnh nên dẫn đến sốt nên không cần kê đơn mới mà có thể sử dụng thang thuốc của cô nương. Bây giờ cứ dựa theo phương thuốc ấy sắc cho vương gia là được."
Hứa Lạp: “Không phải mới vừa rồi cô nương còn chưa kịp uống thuốc sao? Hâm nóng lại bát thuốc vừa nãy là được rồi…”
Thịnh Quyết: “…”
Có cần thiết phải tiết kiệm đến mức như vậy không?
Việc Giang Lạc Dao không uống chén thuốc đó cũng không sao, nhưng Thịnh Quyết nghe Hứa Lạp nói vậy lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dường như có điều gì đó lạ lắm mà hắn cũng không biết nó lạ ở đâu. Trước đó không lâu hắn vừa mới xem qua chén thuốc, còn muốn trông chừng ở đây nhìn chằm chằm Giang Lạc Dao uống thuốc mà bây giờ đột nhiên chén thuốc đấy lại thành của mình.
Nhất thời cảm thấy khó mà có thể tiếp thu được.
Hứa Lạp vội đoán mặt xem ý liền an ủi Vương gia nhà mình: “Vương gia không nghe ma ma nói hạ sốt cần phải nhanh chóng sao? Hơn nữa Vương gia ngài cũng thấy đấy chén thuốc này không hề đắng.”
Thịnh Quyết nhíu mày: “Bổn vương không sợ đắng.”
Hứa Lạp vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, huống chi Vương gia ngài cũng không sợ đắng.”
Thịnh Quyết: “……”
Hắn nhớ tới trước đó không lâu khi bưng chén thuốc lên, bọn hạ nhân bên cạnh nói rằng mỗi lần tiểu thư nhà họ Nhạc uống thuốc đều sẽ chuẩn bị một ít mứt hoa quả. Lúc đấy chính mình còn thầm mỉa mai Giang Lạc Dao yếu ớt sợ đắng.
Giờ thì sao?
“Thuốc này không đắng chút nào mà còn cần mất công dâng lên mứt hoa quả sao?”
Hắn nghe thấy mình nói thế.
Thuốc lúc này đã được hâm nóng xong, rất nhanh được bưng lên.
Cùng với thuốc, còn có một đĩa mứt hoa quả bọc đường.
Hứa Lạp không nhận mứt hoa quả mà dâng sang cho Giang Lạc Dao.
Giang Lạc Dao chần chừ một lát rồi đề nghị: “Nước thuốc này có vị khá là… khó nói hết, e rằng sẽ khó uống nên ngươi giữ lại cho Vương gia đi.”
Thịnh Quyết phản bác: “Bổn vương không phải là người yếu đuối, không sợ đắng.”
Hứa Lạp mỉm cười trao mứt hoa quả cho nha hoàn Chung Nguyệt bên cạnh Giang Lạc Dao: “Vừa rồi nghe người hầu hạ nói cô nương thích đồ ngọt, xin ngài đừng vội từ chối mà để đấy ăn vặt cũng không tồi.”
Mọi người bên kia đang khách khí qua lại, thì chén thuốc đã được bưng đến trước mặt Thịnh Quyết.
Thịnh Quyết cầm chén thuốc lên, không chút do dự muốn uống cạn một hơi.
Tuy nhiên do nước thuốc mới được sắc nên còn rất nóng, lại có một mùi vị nồng nàn khó tả khiến cho việc uống trực tiếp một hơi trở nên khó khăn. Thịnh Quyết khựng lại, nhất thời không cẩn thận nếm thử một ngụm.
Vị thuốc đắng chát, xen lẫn chút hăng khiến người ta cảm thấy khó chịu.