Quyển 5 - Chương 1: Bối cảnh thế giới, độ hảo cảm của học sinh thể dục ngây thơ tăng nhanh

An Du có chút hoảng hốt khi mở mắt. Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, bóng râm lóm đóm dừng trên người cậu và bàn học, tia nắng ấm áp từ khe hở hắt ra, chiếu lên thiếu nên vừa tỉnh giấc và ngẩng đầu lên từ giữa hai tay, đuôi mắt tràn ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Âm thành bên tai cũng từ mơ mơ hồ hồ chuyển sang rõ ràng, tiếng nói chuyện ríu rít với nhau, tiếng cười đùa từ hành lang xa xa truyền đến tai cậu, khiến người ta rốt cuộc cũng có vài phần chân thật.

An Du xoa xoa mắt: "Hệ thống, truyền tống một chút ký ức."

Nơi cậu đang ở hiện tại là một trường trung học quý tộc tư thục dành cho nam sinh ở ngoại ô thành phố A, nguyên chủ đang là học sinh lớp 12.

Nguyên chủ thế giới này khác mấy thế giới trước, cậu ấy là “bạch nguyệt quang giả”. Hoàn cảnh gia đình nguyên chủ không tốt lắm, gia đình dị dạng khiến tính cách cậu trở nên vặn vẹo, sau khi dựa vào thành tích ưu tú trở thành đặc chiêu sinh ở trường này, cậu ấy liền hạ quyết tâm muốn câu được một anh có tiền nào đó để bảo đảm cuộc sống nửa đời sau của mình.

Nhưng sau khi thấy được sự chênh lệch giữa giai cấp và sự hấp dẫn của đồng tiền, dã tâm của nguyên chủ càng nuôi càng lớn, không thỏa mãn với việc chỉ có một mồi câu, cậu bắt đầu nuôi cá để thành hải vương, cuối cùng bị phanh phui, bị mấy con cá có tiền có thế trong ao cá trả thù. Cuối cùng bị đuổi học, không trường nào chịu nhận cậu, vì chưa học xong cấp ba nên cậu chỉ có thể vào làm công nhân trong một nhà xưởng.

Nhiệm vụ bổ sung lần này là…À…không bị phanh phui và trở thành bạch nguyệt quang chân chính trong lòng mấy anh giàu.

An Du chống cằm nhìn sóc nhỏ trên cây ngoài cửa cổ, thế giới này khó hơn mấy thế giới trước nhiều, nhưng khó thì mới thú vị chứ, phải không?

Hên sao bây giờ chỉ mới khai giảng, năm lớp 10 nguyên chủ chỉ mới cố gắng thành bạch liên hoa yếu đuối nhưng cứng cỏi, vẫn chưa tới lúc nguyên chủ bắt đầu mở rộng ao cá, điều này ngược lại đối với cậu rất có lợi, dù sao so với thủ đoạn trúc trắc của nguyên chủ thì cậu thành thạo hơn nhiều.

"An Du! Đợi đến trận bóng rổ giữa lớp mình với lớp 7, cậu có thể đến giúp bọn mình lo liệu phần hậu cần không? “

Đột nhiên trước mắt An Du tối lại, một người đến trước bàn cậu rồi đứng yên, bóng người cao lớn che mất một phần ánh sáng.

An Du ngước mắt lên thì thấy ủy viên thể thao ngày thường rất ít khi ở trong lớp đang đứng trước mặt, hơi thở tràn đầy sức sống của cậu thiếu niên ưa vận động phả đến, nếu như xem nhẹ sự không kiên nhẫn trên mặt thì chắc có lẽ đứng như vậy thôi cũng đủ để nhiều người xiêu lòng.

An Du ngạc nhiên nghiêng đầu vì cái người ngày thường lúc nào cũng làm như không thấy cậu nay lại chủ động nói chuyện. Thấy bạn học bắt đầu không kiên nhẫn vì không nghe thấy câu trả lời, An Du đột nhiên nở nụ cười tươi thật tươi rồi gật đầu đồng ý.

Bị nụ cười đột ngột của cậu làm cho lung lay, Kỳ Dương không được tự nhiên quay đầu đi, để lại một câu "Sân vận động số 3, ba giờ chiều sẽ bắt đầu, đừng nhớ nhầm thời gian đấy.” sau đó liền vội vàng quay đầu rời đi, đi tới chỗ một đám thành viên của đội bóng rổ đang trông ngóng nhìn về phía bên này.

Kỳ Dương vừa đi không lâu, ở bên kia phòng học đã vang lên tiếng hoan hô đủ thủng nóc nhà, An Du tò mò nhìn sang, thấy một đám học sinh thể thao đang vây quanh Kỳ Dương, vỗ vỗ vai của hắn mà nói gì đó. Sau đó bị vai chính đang bị vây quanh không kiên nhẫn đẩy ra, hận sắt không thành thép nói vài câu rồi đi ra ngoài phòng học, nhưng đám bị hắn nói không những không tức giận mà còn ngây ngô theo hắn ra ngoài.

An Du không nhìn nữa, xem ra quan hệ giữa nguyên chủ và bạn học cũng tốt, chẵng những không bị kỳ thị trong ngôi trường toàn phú nhị đại này mà còn được rất nhiều hảo cảm, cậu vừa lòng cười cười, cúi đầu bắt đầu làm bài tập.

An Du vừa lòng, nhưng Kỳ Dương đang bên ngoài cùng với bạn học lại không đúng lắm, học kỳ trước sau khi phân ban xã hội với tự nhiên xong hắn bị gãy xương đùi, sau ba tháng đi học lại, hắn phát hiện bạn bè hắn ai cũng giống như bị bỏ bùa, khi không cứ nhắc mãi cái tên nghèo kiết xác trong khối, đến cả mấy tên thích bắt nạt người khác còn nhìn lén cậu ta trong giờ học nữa chứ.

Lúc đầu hắn cứ nghĩ An Du cùng một loại với mấy người không biết sức mình trước đó, bề ngoài là bộ dạng trong sạch nhưng tâm lại đen tối dơ bẩn, chỉ là người này cao tay hơn, mấy đứa bạn từ nhỏ đã gặp không ít điều sơ bẩn cũng bị lừa, hắn tin chắc rằng sớm hay muộn gì cũng sẽ vạch được bộ mặt thật của cậu ta.

Sau khi quan sát một lúc, hắn phát hiện An Du thật sự không giở trò gì, chỉ đơn giản là đọc sách, cùng bạn bè nói chuyện qua lại, Kỳ Dương mất hết hứng thú, thậm chí còn có chút ghét bỏ mấy người bạn mình.

Đồng ý một điều là, trong ngôi trường đầy học sinh nam lôi thôi nhếch nhác này, một người yên lặng đọc sách, hiền lành xinh đẹp cùng với bộ đồ sạch sẽ như vậy thật sự rất hấp dẫn, nhưng người đẹp nào mà bọn nó chưa nhìn thấy chứ, sao lại bị câu đến không rời mắt cả lũ thế này, ba tháng không gặp, thị lực kém đến vậy rồi sao?

Đến hôm nay loại khinh bỉ cùng thiếu kiên nhẫn này lên đến đỉnh điểm khi thành viên trong đội bóng đùn đẩy cho nhau để đi hỏi An Du có thể tới cổ vũ bọn họ không, vì một tên học sinh tuyển thẳng mà đến mức này sao, ngồi trên sân thượng nhìn đám không tiền đồ này trò chuyện nửa ngày, cuối cùng hắn không nhịn được mà chống tường nhảy xuống, định bụng tự mình đi thử An Du.

Kỳ Dương dẫn theo một đám bạn bè cao lớn tới sân thượng, nghe bọn nó còn đang hưng phấn thảo luận xem chiều này nên dùng chiêu nào đánh bại lớp 7 để thể hiện bản lĩnh và sự đẹp trai trước mặt An Du, hắn khẽ nhếch khóe miệng, thầm than câu hết cứu, sau đó nhảy lên vị trí của mình rồi dựa vào tường ngồi xuống, không biết nghĩ tới gì mà màu da lúa mì ửng hồng.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa chiếu lên khuôn mặt của học sinh tuyển thẳng, tư thế ngẩng đầu nhìn làm lộ hết ngũ quan trên mặt cậu, khuôn mặt trắng nõn nhu hòa hay sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen tuyền, cuối cùng là bỗng cười rộ lên khi nghe hắn nói, lúc đó trong tim hắn giống như có một nụ hoa đang nở rộ mang theo hương thơm ngọt ngào.

Kỳ Dương che lại cái tai đang nóng lên, yên lặng sửa lại ấn tượng của mình với An Du.

Ừm…nụ cười rất ngọt ngào, má lúm lúc cười lên đáng yêu thật, thật muốn chọc vào xem thử có mềm như hắn tưởng không, bởi vì mới tỉnh giấc nên khóe mắt còn đỏ ửng cùng với mái tóc nâu xõa tung cũng rất đáng yêu, bộ đồng phục sạch sẽ chỉnh tề còn thơm mùi bột giặt cũng làm người ra có hảo cảm.

Được rồi…hắn đồng ý…anh em của hắn cũng không phải là không có mắt.