Chương 24

"Gào!"

Tiếng gầm rú và tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, tiếng gầm rú đầy giận dữ và sát khí, tiếng súng đã yếu dần.

Tình hình đang diễn biến theo chiều hướng xấu nhất, bọn họ vốn đã không còn thời gian, phải nhanh chóng tìm nước, thế mà lúc này con Trùm Zombie kia lại đuổi kịp bọn họ.

"Gọi họ dậy!" Quý Ngôn Khinh hét lên với Lam Tử, người vừa mới tỉnh lại.

Quay đầu lại, Quý Ngôn Khinh nhanh chóng đặt đứa trẻ nhỏ vào ba lô, đứa bé đã tỉnh dậy. Nó tỉnh lại vào lúc tồi tệ nhất, đang nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi.

"Đừng lên tiếng." Quý Ngôn Khinh chỉ kịp dặn dò một câu rồi vội vàng đeo ba lô lên.

Sau khi nhét hết đồ ăn trong chiếc ba lô còn lại vào, Quý Ngôn Khinh cầm rìu, bế Quý An lên, nhìn xung quanh.

"Chúng ta rời khỏi đây!" Xác định mọi người đều đã loạng choạng bò dậy, Quý Ngôn Khinh dẫm lên ghế sofa, đi về phía bức tường vốn là mặt đất, nay đã trở thành trần nhà, bức tường nứt toác có thể chui ra ngoài.

Đến cạnh khe nứt, không thấy Trùm Zombie, zombie hay con người nào bên ngoài, Quý Ngôn Khinh chui ra.

Nhìn ra xung quanh, những ngôi nhà, đường phố vốn được quy hoạch bài bản, ngay cả ngôi trường bên cạnh cũng đã sụp đổ tan hoang như vừa trải qua một trận động đất.

Tiếng động và tiếng gầm rú vẫn tiếp tục, tiếng súng đã ngừng hẳn.

"Bên này!" Quý Ngôn Khinh quay đầu lại nhìn những người khác, dẫn đầu chạy về hướng tránh xa tiếng gầm rú và tiếng động.

Những người khác cắn răng đuổi theo.

Hầu hết bọn họ đều bị ngã đến mức lục phủ ngũ tạng đảo lộn, cơn đau dữ dội khiến bọn họ nhìn mọi thứ vẫn còn chao đảo, chân bước đi như đạp bông, trong số tất cả mọi người, chỉ có Quý Ngôn Khinh, không biết lấy đâu ra thể lực tốt như vậy, vẫn chạy như bay với một đứa trên lưng, một đứa trên tay.

Chạy một mạch hơn một km trong đống đổ nát, mãi cho đến khi chạy đến khu nhà còn nguyên vẹn, mọi người mới dừng lại, quay đầu nhìn.

Chiến trường ở phía bên kia, cách xa bọn họ, từ góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Sinh vật đó như một con quái thú, nhưng lại có kích thước khổng lồ cao bằng ba tầng lầu, nó gào rú điên cuồng, hung bạo và tàn nhẫn.

Sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ nó dày đặc và nồng nặc như có hình dạng, khiến những người đứng cách xa cả cây số như bọn họ cũng cảm thấy như đang chìm trong nước, tay chân bủn rủn.

Mặt trời chói chang thiêu đốt, da thịt nóng rát, nhưng trái tim mọi người lại lạnh lẽo.

"Đó là..." Hạ Thẩm Thư kinh ngạc đến mức quên cả việc lau máu mũi.

Họ đều đã từng nghe nói về Trùm Zombie, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, đây là lần đầu tiên.

Chứng kiến tận mắt, nhìn thấy đống đổ nát ngày càng lan rộng, nhìn thấy những tòa nhà thép bị phá hủy một cách dễ dàng, mọi người mới thực sự hiểu được đó là sự tồn tại đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Chúng không thể được định nghĩa là sinh vật nữa, chúng là một lũ quái vật thực sự. Đối mặt với một con quái vật như vậy, đừng nói là một đội sống sót bình thường, ngay cả khi cử một đội quân được trang bị vũ khí hạng nặng đến cũng chưa chắc đã giải quyết được.

Loại sinh vật đã vượt ra ngoài lẽ thường này, có lẽ chỉ có những sinh vật tương tự mới có thể trở thành đối thủ của nó.

"Chạy!" Quý Ngôn Khinh dẫn đầu lao về hướng ngược lại, bọn họ phải nhanh chóng kéo giãn khoảng cách và rời khỏi thành phố.

Có một thoáng, Quý Ngôn Khinh thậm chí còn mong muốn trong thành phố này thực sự còn một con Trùm Zombie khác, mong rằng nó có thể xuất hiện ngay lúc này, bởi vì chỉ có nó mới có thể gϊếŧ chết con quái vật kia.

"Chết tiệt..." Hạ Thẩm Thư lau máu mũi, nghiến răng đuổi theo.

Những người khác cũng nối gót.

Tay chân họ vẫn còn bủn rủn, đầu óc ong ong, nhưng không ai muốn chết ở đây.