Sau khi xác định an toàn, Hạ Thẩm Thư lấy thứ vừa rồi mạo hiểm nhặt được ra, đó là một khẩu súng ngắn, anh tháo băng đạn ra xem xét, rồi thử lên đạn, vẫn còn sử dụng được.
Nhận ra đó là thứ gì, mắt mọi người trong phòng đều sáng lên.
Súng ngắn tuy gây ra tiếng động lớn, nhưng trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, lợi ích vẫn lớn hơn, dù sao chỉ cần có nó trong tay cũng đã là một lá bùa hộ mệnh.
Quý Ngôn Khinh không chú ý đến khẩu súng mà nhìn chằm chằm vào Hạ Thẩm Thư.
Hành động kiểm tra súng của Hạ Thẩm Thư rất thành thạo, không giống như lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng trước khi virus bùng phát, người bình thường không thể tiếp cận được với thứ này, rốt cuộc Hạ Thẩm Thư là người thế nào?
Xác nhận súng vẫn còn sử dụng được, Hạ Thẩm Thư lại đổ hết đồ trong ba lô ra ngoài.
Trong ba lô chủ yếu là những thứ vô dụng, không có thức ăn, cũng không có nước uống, nhưng lại có thêm một băng đạn và một túi nhỏ đạn rời.
Hạ Thẩm Thư đếm, cộng thêm số đạn trong súng là hai mươi bảy viên, không nhiều, nhưng cũng không ít.
Đang vui mừng, anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Quý Ngôn Khinh.
Bắt gặp ánh mắt đen láy của Quý Ngôn Khinh, anh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa khẩu súng về phía anh.
Quý Ngôn Khinh là đội trưởng.
"Tôi không biết dùng, cậu cầm đi." Quý Ngôn Khinh từ chối.
Biểu cảm của Hạ Thẩm Thư có chút kỳ lạ, sau đó anh ta cười, không nói gì, chỉ cất khẩu súng đi một cách cẩn thận.
Những người khác nhìn thấy, ai nấy đều không khỏi ghen tị.
Quý Ngôn Khinh nhìn về phía người đàn ông lạ mặt đang ngồi một mình trong góc phòng, người này khoảng ba mươi tuổi, có vẻ ngoài hiền lành, nhưng trong hoàn cảnh này thì không thể nói trước được điều gì.
Anh ta không có phản ứng gì khi Hạ Thẩm Thư lấy đi túi đồ của đồng đội mình, chỉ im lặng quan sát.
Bị Quý Ngôn Khinh nhìn, anh ta mỉm cười.
Những người khác cũng chú ý tới, lần lượt nhìn về phía anh ta.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, người đàn ông kia liền lên tiếng mà chẳng cần Quý Ngôn Khinh hay bất kỳ ai hỏi: "Chúng tôi đến từ thành phố bên cạnh, mới vào thành phố này vào nửa đêm qua. Đội sinh tồn của chúng tôi đã đυ.ng độ với một con Trùm Zombie ở thành phố trước, đội ngũ mấy trăm người chỉ trong vài phút đã chết gần hết... Con quái vật đó còn thích hành hạ chúng tôi, cứ thế đuổi theo. Ban đầu chúng tôi định dẫn nó đến thành phố này để cho nó đánh nhau với con Trùm Zombie ở đây, kết quả thì..."
Lời người đàn ông kia khiến Quý Ngôn Khinh và những người khác chìm trong kinh ngạc.
Quý Ngôn Khinh nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm: "Thành phố này cũng có Trùm Zombie?"
"Mọi người không biết sao?" Người đàn ông kia tỏ vẻ ngạc nhiên.
Quý Ngôn Khinh nhìn sang những người khác, tất cả đều tái mét mặt.
Nếu những gì người đàn ông kia nói là sự thật, thì việc họ có thể sống sót đến bây giờ quả là một phép màu.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quý Ngôn Khinh và những người khác, người đàn ông kia càng thêm khó hiểu: "Con Trùm Zombie trong thành phố này có thể nói là con mạnh nhất và hung dữ nhất trong số những con đã biết. Nó đã gϊếŧ hơn mười con Trùm Zombie khác, tất cả các đội sinh tồn đều tránh xa nó, tôi cứ tưởng không ai là không biết chứ."
"Tôi có nghe nói về nó..." Lam Tử lên tiếng, "Nghe nói sau khi gϊếŧ chết Trùm Zombie khác, nó sẽ ở lại thành phố đó một thời gian, rồi mới chuyển sang thành phố mới."
"Đúng vậy, chính là nó, nó đã đến thành phố này cách đây không lâu." Người đàn ông kia nói, "Mọi người thật sự chưa gặp nó sao?"
Quý Ngôn Khinh lắc đầu.
Sắc mặt người đàn ông kia trở nên khó coi, bọn họ đã đánh cược mạng sống của mình để dẫn con Trùm Zombie kia đến đây, nếu thành phố này không có Trùm Zombie...
Hạ Thẩm Thư và những người khác cũng biến sắc, biết được thành phố mình đang sống có một con Trùm Zombie, ai mà không sợ hãi cho được.
"Mọi người chắc chắn chứ?" Người đàn ông kia vẫn không cam tâm.
"Ít nhất là chúng tôi chưa gặp, nếu không thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi." Hạ Thẩm Thư nói, "Chắc nó không lạc đường trên đường đến gϊếŧ chúng ta đâu nhỉ."
Tác giả có lời muốn nói: Đang bận, đừng réo.