Bên ngoài đã có người phủ Lĩnh Nam Vương tới tiếp ứng đứng chờ sẵn, Lý Mạt nhảy xuống ngựa ôm tiểu báo tử vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nó.
Bảo Bối khó chịu chỗ nào sẽ liếʍ chỗ đó, ban nãy cứ liếʍ bụng như thế chắc chắn là đang đau bụng.
Lĩnh Nam Vương hay tin chạy tới thì thấy cảnh tượng như thế này —— Lý Mạt trên chiến trường chưa từng chật vật như vậy, giờ hắn mình đầy thương tích ngồi bên cạnh tiểu báo tử, để tiểu báo tử tựa người trong l*иg ngực mình.
Lý Mạt ngẩng đầu thấy phụ vương bèn kéo tiểu báo tử ra sau lưng mình, bò dậy quỳ xuống, khom người lạy một cái rồi nói: “Phụ vương, hài nhi có một thỉnh cầu… Để con dẫn nó về phủ Lĩnh Nam Vương.”
Lĩnh Nam Vương biết trạng thái tinh thần của con mình đã không thể chịu nỗi đả kích nào nữa, chỉ đành khoát tay, thôi, cứ mặc nó, nó muốn làm gì thì làm.
Tất cả mọi người rời đi, Lý Mạt vẫn canh giữ bên cạnh tiểu báo tử, hắn ôm cổ nó, ôm mặt nó điên cuồng hỏi: “Bảo Bối, ban nãy em nói chuyện với ta sao? Có phải nói chuyện với ta không?”
Tiểu báo tử yên lặng nhìn Lý Mạt, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ cánh tay bị thương của hắn.
Ánh sáng trong đôi mắt Lý Mạt dần dần tắt hẳn, hắn mất mát sờ mặt tiểu báo tử, tự an ủi mình, ít nhất là tiểu báo tử cũng đau lòng cho mình.
Tiểu báo tử nép vào lòng ngực Lý Mạt, bỗng nhiên ngửa đầu liếʍ môi hắn: “Chủ nhân, em sợ.”
Lý Mạt trừng mắt, vừa mừng vừa lo ôm nó vào lòng dỗ dành: “Đừng sợ Bảo Bối.”
Tiểu báo tử nức nở túm lấy Lý Mạt: “Sau này Bảo Bối hứa sẽ ngoan, chủ nhân đưa em về nhà đi… Em muốn về nhà…”
Tôi tớ cầm l*иg sắt tới cho Lý Mạt, tiểu báo tử sợ hãi ôm chặt hắn, dè dặt hỏi: “Chủ nhân… Bảo Bối sẽ ngoan ngoãn vào l*иg, về nhà ôm Bảo Bối được không?”
Lý Mạt gật đầu cái rụp: “Ta đưa Bảo Bối về nhà, không vào l*иg.”
Tiểu báo tử vô cùng vui vẻ, vươn đầu lưỡi liếʍ Lý Mạt, Lý Mạt cúi đầu hôn lên trán nó, “Bảo Bối đừng khóc, về nhà ăn cơm nhé.”
Hắn đưa tiểu báo tử về phủ, đút thịt cho nó ăn, tắm rửa lau khô sạch sẽ rồi kiên nhẫn chải lông cho nó. Tiểu báo tử nằm trên đùi Lý Mạt cho hắn xem thương thế của mình, chờ Lý Mạt bôi thuốc chải lông cho mình, cực kỳ ngoan ngoãn.
Lý Mạt khổ chiến liên tục ba ngày ba đêm, hơn nữa còn cưỡi ngựa không dừng vó chạy đến cứu tiểu báo tử về, đã mệt đến mức bở hơi tai, động tác chải lông càng lúc càng chậm, cuối cùng nằm nhoài trên người tiểu báo tử ngủ thϊếp đi.
Tiểu báo tử nhẹ nhàng dùng đầu ủi Lý Mạt, sau đó chậm rãi thu nhỏ lại thành dáng vẻ của thiếu niên báo, đỡ Lý Mạt nằm lên gối ngủ.
Khi vén ống tay áo của Lý Mạt lên, tiểu báo tử sửng sốt nhìn vết sẹo trên cánh tay chủ nhân mình một lúc lâu.
Là Bảo Bối cắn sao?
Hai mắt thiếu niên báo đỏ hoe, cậu nhẹ nhàng ghé vào khuỷu tay Lý Mạt, sau đó cầm tay Lý Mạt đặt vào lòng bàn tay cậu, để chủ nhân nắm tay mình, đoạn vươn đầu lưỡi mềm mại liếʍ vết sẹo trên cánh tay Lý Mạt.
“Xin lỗi chủ nhân… Bảo Bối không cố ý cắn nặng như vậy…”
“Bảo Bối sai rồi…”
Lý Mạt ngủ thẳng một giấc đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm thấy thân dưới của mình bị thứ gì đó vừa ướt vừa nóng bao phủ.
Hắn kinh ngạc xốc chăn lên thì thấy đai lưng của mình đã bị cởi ra từ lúc nào, thiếu niên báo đang ngồi quỳ giữa hai chân hắn, cố gắng nuốt thứ dưới thân hắn vào miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ láp lấy lòng.
Lý Mạt tưởng hắn đang nằm mơ, giấc mơ này thực sự quá đẹp, khiến người ta không nỡ thức dậy.
Nhưng cảm xúc cự kỳ chân thật này lại khiến cõi lòng Lý Mạt run rẩy.
Cậu ấy… Cậu ấy đã trở lại…
Tiểu báo tử ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chủ nhân, Bảo Bối biết lỗi rồi…”
Lý Mạt ôm cậu đặt trên đầu giường, đoạn nâng hai đùi tiểu báo tử lên nhẹ nhàng tách ra, sau đó cúi đầu ngậm lấy gậy th*t nhỏ nhắn hồng hồng sạch sẽ của tiểu báo tử.
Một kẻ cao ngạo không ai bì nổi như Lĩnh Nam Vương thế tử lại chịu hạ mình làm chuyện như vậy cho người khác.
Tiểu báo tử sợ hết hồn, dần dần thoải mái rên ư ử, gương mặt ửng rạng mây hồng, tai và đuôi đều mọc cả ra, tay bị Lý Mạt nắm chặt đan vào nhau.
“Từ nay về sau nơi này là nhà em, ta cũng chỉ có một mình em là Bảo Bối, không có người khác, yên tâm nhé.” Lý Mạt thở hổn hển, vội vàng hứa hẹn.
Tiểu báo tử đỏ mặt, ôm lấy Lý Mạt hôn hắn: “Bảo Bối thích chủ nhân.”