Phiên ngoại 1-1: Kì động dục trong doanh trại

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Huấn luyện trong doanh trại quân đội.

Trong doanh trại huấn luyện này không thấy ánh mặt trời, nhưng là đây cũng là một cái lối tắt dẫn đến hướng thành công, chỉ cần từ trong doanh trại huấn luyền tồn tại ra ngoài, như vậy liền sẽ trở thành ngôi sao ngày mai trong quân đội, sẽ được càng nhiều người coi trọng. Cho nên, cũng chỉ có như vậy nhiều người cho dù ăn cả ngã về vẫn cố thông suốt tầng tầng tuyển chọn, không muốn sống mà tham gia.

Doanh trại huấn luyện càng giống như một cuộc thi trốn gϊếŧ.

Mọi người tàn sát lẫn nhau, cũng sẽ hợp tác lẫn nhau.

Ở một hồi vừa mới kết thúc xong trận chiến đấu, Giang Vọng kéo thân hình mỏi mệt chuẩn bị tìm một chỗ bỏ đi nghỉ ngơi, liên tiếp chiến đấu làm hắn đã mình đầy thương tích.

Giang Vọng ở trong rừng cây rậm rạp tìm được một chỗ thập phần bí ẩn đó là huyệt động, chẳng qua hắn còn không có tới gần cửa động, đã nghe tới một cổ hương vị tin tức tố mát lạnh rồi.

Là tin tức tố của Omega.

Giang Vọng đẩy ra cây cối che đậy đi vào, gặp được một hình bóng quen thuộc.

Hai người ba ngày trước mới vừa bởi vì tranh đoạt một đầu thi thể báo hung mãnh biến dị mà đánh túi bụi, hắn lúc ấy chỉ nhớ kỹ người này tên —— Thẩm Dực, cùng cặp mắt xinh đẹp như là thiên sứ kia khiến người trầm mê.

Thẩm Dực lúc ấy sử dụng một cái xảo trá, thuận lợi cầm đi trái tim báo biến dị, chờ thời điểm chính mình phản ứng lại đây mới hối hận ngay lúc đó trầm luân.

Bất quá, hắn được một nụ hôn gió ngả ngớn đến từ mỹ nhân!

Cuối cùng, Giang Vọng hỏi cậu tên gọi là gì.

Thẩm Dực nhếch môi nở nụ cười xán lạn, "Bé cưng, kêu tôi là Thẩm Dực ca ca.”

Lúc ấy Giang Vọng liền suy nghĩ, tiểu mỹ nhân như vậy thật là tàn nhẫn hung hãn lại đáng yêu.

Quá phù hợp khẩu vị của hắn!

Lúc ấy còn cảm thấy tiếc nuối, lại không nghĩ rằng chính mình mộng tưởng lại trở thành sự thật, tiểu mỹ nhân thế nhưng là một cái Omega.

“Ai?”

Trong sơn động truyền đến thanh âm mềm mại.

"Tôi, Giang Vọng.”

Giang Vọng đi vào, nương theo một chút ánh sáng mặt trời chiếu từ bên ngoài mà bước vào sơn động, hắn thấy rõ sắc mặt tiểu mỹ nhân đà hồng, làn da trắng nõn trơn bóng tảng lớn tảng lớn lỏa lồ ra tới.

Ngày thường sức chiến đấu bạo loạn, cười rộ lên mang theo một tia tiêu sái tùy ý, hiện giờ cả người như là một con thú nhỏ đột nhiên bị thương mà run rẩy, cả người tản ra hơi thở mê người.

Giang Vọng tự xưng là tự chủ kinh người, nhưng là khi nhìn thấy cảnh tượng này chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, toàn thân khô nóng lên.

Thẩm Dực giương mắt nhìn người đàn ông, đột nhiên cười rộ lên, như là thấy rơm rạ cứu mạng: “Tới, cậu lại đây.”

"Huh?” Giang Vọng đứng ở tại chỗ, tuổi trẻ thấp thỏm nói, “Tin tức tố của cậu quá nồng, tôi đi qua sợ khống chế không được chính mình? Ức chế tề của cậu đâu?”