"Công tử có phải người đã nhìn ra hay không?" A Kiệt nhìn Cảnh Vân hỏi.
Cảnh Vân nghe A Kiệt hỏi xoay gót đi trước vừa đi vừa nói: "Cũng không chắc lắm vì vậy để chứng minh suy nghĩ của ta là thật cần phải điều tra thêm."
Cảnh Vân bảo A Kiệt hãy mau chóng đuổi theo hai người kia xem bá tánh của thôn hiện đang ở đâu, nàng có rất nhiều câu hỏi mà cần họ giải đáp.
Chưa đến nửa ngày A Kiệt đã quay trở lại: "Công tử bọn họ trốn trong hang núi cách nơi này không xa."
"Nếu vậy thì mau đi thôi, xem ra đêm nay phải ngủ ở bên ngoài rồi." Cảnh Vân kêu A Kiệt chỉ đường, hai người đến hang núi cũng là lúc mặt trời chuẩn bị lặn.
Cảnh Vân chậm rãi đi vào dáng vẻ thể hiện sự tò mò đáng ngờ, những người ở nơi này thấy có kẻ lạ xuất hiện lập tức cảnh giác, Cảnh Vân thấy vậy thì dừng bước: "Xin chào, ta và vị huynh đệ của mình đi ngang qua đây thấy trời sắp tối rồi, sợ rằng trước sau đều không có nơi trú mới vào đây, không nghĩ các trong này đã có người các vị có thể...cho chúng ta cùng trú nhờ được không?" Giọng nói của Cảnh Vân rất rõ ràng nghe là biết không phải người nơi này.
Một ông lão râu tóc đã bạc trống gậy tiến lên phía trước: "Núi cũng không phải của chúng ta các ngươi cứ ở." Lời vừa dứt phía sau lão đã có hàng loạt lời bàn tán đa phần đều lo lắng vì sao lại cho người lạ ở cùng.
"Cảm ơn, cảm ơn." Cảnh Vân rất nhanh chóng cảm ơn.
"Không được." Nào ngờ lại có người lớn tiếng phản đối: "Trưởng thôn bọn chúng đem kiếm chắc chắn là người xấu."
Cảnh Vân nhìn kiếm trong tay A Kiệt sau đó vội vàng lên tiếng: "Vị huynh đệ nghe ta nói đã, ta vốn là người kinh thành, tới nơi này cách xa vạn dặm đương nhiên phải có hộ vệ đi cùng rồi, chuyện này không hề lạ."
"Làm sao bọn ta có thể tin được các ngươi là người tốt?" Người kia lớn tiếng quát, vài người khác cùng lên tiếng đồng tình hỏi.
"Các vị thấy người xấu nào ăn mặc như bọn ta hay không? Hơn nữa ta có một thứ có chứng minh thân phận của mình." Cảnh Vân nói xong liền lục lọi trong người: "Đây là giấy thông hành của ta có đóng dấu ở kinh thành, có ghi rõ ngày tháng xuất hành."
A Kiệt nhìn tờ giấy trong tay Cảnh Vân hết sức bật ngờ lập tức nói: "Công tử thứ đó không thể tùy tiện đem ra."
"Ngươi làm gì vậy muốn đêm nay ở lại trong rừng lắm sao? Ta không điên đâu nhiều thú dữ lắm." Cảnh Vân nói xong còn kín đáo nháy mắt một cái, A Kiệt thấy vậy có chút ngờ vực nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Giấy thông hành thời này khá giống với thẻ căn cước ở hiện đại, bình thường sẽ được cất đi rất kỹ chỉ khi nào gặp quan phủ mới xuất trình, không rõ vì lý do gì mà nó lại được giấu đi như vậy, Cảnh Vân có đọc qua tờ giấy ấy thấy cũng chẳng có gì, tên, tuổi, họ tên cha mẹ và nơi ở cùng một vài thông tin khác, phía sau là nơi đóng dấu khi đi từ nơi này tới nơi khác, cũng có ghi cả ngày tháng đi, nhưng thông thường tiểu thư khuê các không có giấy thông hành mà chỉ có giấy thân, cách gọi này khá lạ Cảnh Vân chưa từng biết đến thứ này có lẽ ở kiếp trước nơi nàng không có thứ này tồn tại. Nữ nhân sau khi được gả đi một nếu cùng một địa phương thì không có giấy thông hành nhưng nếu được gả đi xa chắc chắn sẽ có, cùng một vài trường hợp người nhà quan sẽ dùng lệnh bài để nói lên thân phận.
Vị trưởng lão thấy vậy liền tiến tới cầm tờ giấy trên tay Cảnh Vân xem kỹ càng, lão nhẩm tính thời gian từ kinh thành đi tới đây chỉ thấy người này có lẽ đã dừng vài nơi nhưng tính toán thời gian khá hợp lý, chắc chắn không phải người nơi này, hơn nữa trong giấy còn ghi đi buôn bán, hóa ra là thương nhân.
"Ngươi là thương nhân?" Trưởng lão hỏi Cảnh Vân.
"Đúng là thương nhân vì là thương nhân thì càng phải đem theo hộ vệ." Cảnh Vân gượng cười đáp: "Đáng ra sẽ đi xe ngựa nhưng vì muốn khảo sát địa hình quanh đây, có tiện cho việc vận chuyện hàng hay không nên ta mới đích thân cưỡi ngựa, ta đi từ Tần Châu tới nơi này và đích đến là Khởi Châu." Cảnh Vân giải thích rõ.
"Nơi này không tiện, không tiện." Trưởng lão nói xong liền quay người đi, những người khác nhìn lão ta như đang đợi quyết định: "Hãy để họ ở lại đi, đó chỉ một thương nhân bình thường mà thôi." Nghe vậy thì không ai còn lên tiếng nữa nhưng vẫn rất cảnh giác.
Cảnh Vân cùng A Kiệt chọn một góc, hang này khá rộng tính cả nàng và A Kiệt cũng phải có tới gần bảy mươi người, A Kiệt nhanh chóng rời đi kiếm củi rồi trở lại nhóm lửa hành động rất thành thục, hắn không có ý định tiếp xúc gần với những người ở đây, Cảnh Vân thì lôi bánh trong tay nải ra để nướng, mùi bánh rất thơm ăn kèm với một loại tương mà Cảnh Vân mua được trước khi rời Tần Châu.
"Công tử bọn họ có vẻ không chào đón chúng ta lắm." A Kiệt nói nhỏ đủ để hắn cùng nàng nghe thấy.
"Ai cũng vậy thôi đều có sự phòng bị nhất định khi gặp người lạ mà, không lạ." Cảnh Vân nhún vai đáp.
Đúng lúc này có một đứa nhỏ trông rất lấm lem, y phục không toàn vẹn, chân không mang hài tiến gần Cảnh Vân, A Kiệt thấy tiếng động lập tức mắt hướng đến kèm ánh nhìn sắc bén đứa trẻ, đứa trẻ thấy vậy lập tức dừng bước, Cảnh Vân thấy A Kiệt nhìn phía sau mình cũng quay người lại.
"Ngươi cần gì sao?" Cảnh Vân mỉm cười lên tiếng hỏi.
Đứa trẻ không nói chỉ nhìn vào tay nàng, Cảnh Vân thấy vậy mới để ý bản thân đang cầm một chiếc bánh, lại nhìn dáng vẻ của đứa trẻ: "Ngươi đói sao?"
Đứa trẻ chậm rãi gật đầu vậy là nhận được một nụ cười của Cảnh Vân, nàng đưa cái bánh tới trước mặt đứa trẻ: "Ăn đi"
"Công tử." A Kiệt có ý muốn ngăn lại, hắn nhớ bánh trong tay nải chỉ còn vài cái, nhưng nhận được cái liếc nhìn đầy cảnh cáo của Cảnh Vân liền không tiếp tục hành động.
Đứa trẻ ngập ngừng một lúc mới dám đưa tay ra nhận sau ấy chạy vọt đi, Cảnh Vân nhìn hướng đó thì phát hiện ra một nữ nhân đầu tóc rối, gầy gộc đang dựa lưng vào đá, mắt nhắm nghiền như thể đang ngủ rất sau, đứa trẻ mang bánh cho nữ nhân ấy, lay nàng ta rất lâu vẫn không thấy có động tĩnh Cảnh Vân thấy vậy liền đứng dậy bước đến phía ấy, mọi người thấy có chuyện cũng dừng việc trên tay nhìn ngó tò mò.
Cảnh Vân vừa tiến gần liền ngồi xuống đưa tay lên mũi người kia, không thấy có hơi liền đưa tay đặt lên động mạch ở cổ, ánh mắt nàng nhìn lại cái xác dưới đất.
"A Kiệt mau đi tìm trưởng lão lại đây." Cảnh Vân đứng dậy nhìn A Kiệt lên tiếng.
A Kiệt nhanh chóng đem trưởng lão đến, trưởng lão nhìn Cảnh Vân đầy khó hiểu.
"Trưởng lão nữ nhân này...đã chết rồi." Cảnh Vân thở dài nói.
Bên cạnh lập tức rất nhiều người ngạc nhiên hốt hoảng khi nghe thấy có người chết, bọn họ bàn tán đều là nhưng đều là những lời lẽ khó nghe, nào là đáng chết, quả báo...Cảnh Vân càng nghe càng thấy thôn này có bí mật ẩn sâu.
Đứa trẻ kia nghe được câu nói của Cảnh Vân lập tức khóc lớn miệng liên tục kêu nương, hóa ra là ruột thịt, đứa trẻ cứ giằng co mãi không cho mọi người đem cái xác đi chôn, Cảnh Vân mới tiến đến bế nó ra: "Ngươi còn làm loạn mẹ ngươi sẽ không thể an nghỉ."
"Ta không muốn nương chết, trả lại nương cho ta." Đứa trẻ nói xong khóc càng lớn vùng vẫy muốn đòi xuống đuổi theo đám người kia, nhưng một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi sau có thể dễ dàng thoát ra khỏi tay của Cảnh Vân cớ chứ.
Sau một hồi hỗn loạn xử lý cái xác mọi người ai lại về chỗ của người đó, Cảnh Vân tự dưng trở thành người cưu mang đứa trẻ chỉ vì cả thôn này mỗi lần nhìn đứa trẻ lại dè bỉu nó, nàng thấy vậy trực tiếp đem nó về chỗ ngủ của mình, đứa trẻ khóc quá nhiều đã sớm thϊếp đi A Kiệt thấy đứa trẻ vốn là nam nhân không tiện ngủ cùng Cảnh Vân thế là trực tiếp đem nó sang chỗ mình.
Sớm ngày hôm sau mọi người hoạt động bình thường cứ như thế đêm qua chuyện kia chưa từng xảy ra, Cảnh Vân đến hỏi trưởng lão rằng bản thân có thể đem đứa trẻ đi hay không, dù sao trong thôn cũng không có ý định nuôi nó.
"Ngươi cứ đem đi, vì ngươi là người tốt ta nói với ngươi một chuyện, nơi này là đất thiêng là của quỷ trú ngụ vì vậy ý định chuyển hàng qua còn đường này ngươi nên nghĩ lại đi ngươi có thể đi nhờ thôn bên." Trưởng lão vừa viết cái gì đó vừa nói, Cảnh Vân liếc nhìn giống trên mặt gỗ hình như là trận đồ bát quái.
Cảnh Vân nhếch mép: "Cảm ơn lòng tốt của trưởng lão, ta sẽ cân nhắc." Nói rồi trực tiếp rời đi, lúc đi ngang qua những người khác nàng thấy ai cũng đang như khấn gì đó, đặc biệt là người già còn cầm một hình nhân bằng rơm liên tục vái lạy.
Nàng đem đứa trẻ cùng A Kiệt vào trong thành Khởi Châu, thuê một phòng rộng, đứa trẻ cả đường đi không nói một lời, cũng chẳng phản kháng cứ như một người không hồn, có lẽ việc nương của nó qua đời là một đả kích lớn.
"Công tử không phải người muốn điều tra thôn đó sao, cớ gì lại rời đi sớm như vậy?" A Kiệt đứng đối diện Cảnh Vân hỏi.
"Ngươi không cảm thấy người trong thôn rất lạ hay sao, căn bản có ở lại đó cũng không điều tra được gì có cậy miệng họ ra cũng chẳng có nổi một chút thông tin hữu ích." Cảnh Vân thở dài đáp, nàng nhìn chén trà trong tay nhớ ra chuyện lại nói tiếp: "Ngươi tìm thử nhà nào tốt một chút có thể nhận nuôi đứa trẻ này đi, hắn không thể theo chúng ta mãi được."
A Kiệt nghe xong liền rơi đi Cảnh Vân bế đứa bé cho hắn ngồi đối diện nàng bắt đầu hỏi chuyện.
Đứa trẻ nghe mặt có chút trắng bệch nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ta tên Bình Nhu, bình thường ta và nương đều ở cùng nhau." Nói đến đây nước mắt hắn lập tức chảy xuống.
"Nương của ngươi ra đi có thể đó là một loại giải thoát, có phải người trong thôn đối xử với ngươi không tốt lắm đúng không?" Cảnh Vân lau nước mắt của hắn đi rồi nói.
"Bọn họ rất ác đánh nương của ta, đánh cả ta nữa." Bình Nhu run rẩy nói.
"Ngươi có biết vì sao bọn họ làm vậy hay không?" Cảnh Vân thật sự không hiểu vì lý do gì mà cả một thôn lại coi thường một đôi mẫu tử.