Chương 17: Ba Ngày Đau Khổ 3
Lúc cô đi ra từ bệnh viện, liền đi thẳng tới công ti Dịch Tân. Khi đó, anh đối với cô còn không phải như vậy. . .Lo lắng, cô ra ngoài cũng không cần mang theo lái xe. Dọc đường đi cô đều diễn tập ở trong lòng, nghĩ một lúc sẽ trực tiếp nói với anh “Em có thai rồi.”, hoặc là uyển chuyển một chút, lấy nhanh báo cáo để anh tự xem. Diễn tập một lần, cuối cùng cho ra kết luận là: cô không phải là người uyển chuyển, vẫn nên nói thẳng đi! Tâm tình của cô vô cùng tốt, thậm trí lúc xuống xe, lái xe còn quay đầu lại nói với cô một câu, “Cô gái nhỏ gặp chuyện gì may mắn sao? Dọc đường đi đều thấy cô đang cười.”
Cô nghe xong, có chút phát 囧 (quẫn), vội vàng thu lại khóe môi, nhưng không thu được nụ cười trong ánh mắt, sau cùng cũng bỏ qua, liền vô tư cười với lái xe rồi gật đầu, “Đúng vậy a, đây thật sự là cực kỳ may mắn.”
Cô nghĩ, mặc cho tâm tình của cô ai cũng nhìn ra được, thậm trí khí Dịch Tân thấy cô, trên mặt cũng lập tức có một chút sương mù, từ sau bàn đi tới ôm cô, hôn lên mặt cô, “Hôm nay, tâm tình em rất tốt, là có chuyện gì vui vẻ vậy?”
Anh chăm chú nhìn cô, mặt mày hơi lộ chút ý cười. Cô nhìn, lại bị mê hoặc rồi. Quả thật không phải người uyển chuyển, mở miệng liền vào chủ đề, “Em có thai rồi.”
Nói xong, cuối cùng mới tỉnh ngộ, biết cách nói chuyện này thật sự không có một chút lãng mạn, nhịn không được, trong lòng thầm cười chính mình.
Dịch Tân nghe xong, khóe môi hơi dương lên lập tức thu lại, ý cười trên mặt cũng rất nhanh liền tiêu tán, rất nhanh cơ hồ cô còn không kịp nháy mắt, lại thấy sắc mặt anh thay đổi lưỡng lự cùng trầm trọng, thậm trí anh còn hơi nhíu mi. Tay ôm trên người cô cũng giảm lực, cô cực kỳ nhạy cảm, cảm giác được, tâm tình trong lòng cũng từ từ trầm xuống. Lại vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nói tiếp, “Em cực kỳ vui vẻ.”
Cô rất ít khi biểu đạt tâm tình của mình, nhưng lúc đó cô lại nói ra rõ ràng, thật ra cô đang ám chỉ anh, cũng là hy vọng anh có thể cho cô một chút thương tiếc, thanh toàn cho cô không dễ được vui vẻ này —— cho dù đại khái là cô cũng biết, tâm tình của anh không hề giống cô.
Nhưng Dịch Tân chỉ hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau cùng buông cô ra, đi đến trước bàn làm việc, ấn điện thoại nội tiếng: “Tất cả lịch trình hôm nay hủy bỏ.”
Nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, lập tức kết thúc cuộc gọi. Anh lại tiên tay cầm áo khoác lên, đi đến trước mặt cô, ôm lấy eo cô, dẫn cô đi ra ngoài, “Anh đưa em về.”
Hành động của anh hơi mơ hồ không rõ, cô liền mê mẩn, cũng không nhìn ra là anh đang vui hay là không vui. Nhưng anh bỏ lại công việc, tự mình đưa cô về nhà, cô vẫn nên lạc quan. Cô nghĩ, có lẽ anh cũng đang hưng phấn, chỉ là hưng phấn kia tới quá mau, nhất thời anh phản ứng không kịp. Dọc đường đi anh đều không nói gì, trực tiếp đưa cô về nhà, mới nói với cô, “Trước mắt anh còn có chút chuyện, em ở nhà chờ anh.”
Cô nghe xong, trong lòng đột nhiên cảm giác có gì không đúng, nhưng vẫn nghe theo liền gật gật đầu, nhìn anh rời đi, để cô ở nhà. Khi đó, cô nghĩ, anh là đang hứng phấn tới quá nhanh, cần chút thời gian thích nghi. Nhưng mà về sau, cô mới hiểu được, nếu kéo dài thời gian quá lâu, bản thân kia liền là một loại từ chối.
Chương 18: Ba Ngày Đau Khổ 4
Thời điểm Nguyên Thâm đưa cô về đến nhà, Dịch Tân còn chưa về. Nhà cửa rất lớn, lúc có anh, cô vội vàng ứng phó anh thật không biết rằng, không có anh ở nhà, trong lòng kia cứ một tầng lại một tầng trống rỗng dâng lên. Bởi vì, lúc có anh ở trong này, cô rõ ràng biết mình ở trong này để ứng phó anh; anh không có ở nơi này, cô không biết mình tồn tại thế nào ở trong nhà này. Tìm không thấy trạng thái tồn tại của chính mình?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Hoành xẹt qua tự giễu, cho dù là hai mươi tuổi trước cái ngày khổ sở kia, cô tuyệt đối cũng không phải như bây giờ. Hai mươi tuổi trước kia, cô vì có thể để cho trạng thái sinh tồn càng tốt, một mực cố gắng. Hai mươi tuổi về sau, cô lại buông tha đều nói không tiến, bởi vì đã không có hi vọng đấu tranh, cũng không sao cả buông tha rồi.
Không, nói như vậy là không công bằng. Cô ở cùng một chỗ với anh, cô cũng không hoàn toàn là cùng anh tranh cao thấp một hồi, nhất định là một hồi kia, hậu quả thảm thiết khiến cô nghĩ lại mà kinh; một hồi kia, anh triệt để bẻ gãy đôi cánh của cô, từ đó cô đánh mất trái tim.
Trái tim kia, cũng từng có hi vọng, có đấu tranh, có yêu, mất trái tim, cái gì cô cũng đều không có nữa rồi.
Anh để cô ở nhà, một mình đi ra ngoài, cô một mực chờ anh, trong lòng hoài nghi không yên. Bởi vì ôm hy vọng quá lớn vào tương lai, mà lại hoàn toàn không có tin tưởng, cho nên không yên. Thời gian không yên rất khó chịu, nhưng cô lại bởi vì trái tim kỳ vọng, vẫn cứ ngồi ở chỗ kia, đợi anh, đợi anh về cho cô một câu trả lời.
Đến tận buổi tối, Dịch Tân cũng không trở về; mãi đến sáng ngày thứ hai, anh cũng không về; ngày hôm sau, ngày thứ ba. . .Cô cũng là tự mình hiểu được, thì ra không yên có thể rơi xuống theo chờ đợi. Không phải vì đợi đáp án, mà là quá trình chờ đợi, không yên liền bay đi hết, thay vào đó là tuyệt vọng.
Tại sofa trong phòng anh, cô vẫn ngồi đó đợi, đợi anh ba ngày. Ba ngày trước, cô nói với anh cô mang thai, anh ném cô ở nhà, rời đi. Trọn vẹn ba ngày, cô không nhìn thấy anh, cũng không đợi anh đôi câu vài lời. Cô là người hiểu chuyện, biết đây là câu trả lời của anh.
Anh không cần đứa nhỏ này, cho dù anh không nói gì, nhưng anh đã thật sự nói cho cô rồi. Anh không cần đứa nhỏ này, mặc kệ cô muốn bao nhiêu. Bao nhiêu luân hồi giống nhau, cực kỳ giống hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, mẹ Tân Hoành- Du Tiểu Nghi mang thai cô, cũng như vậy, đặt toàn bộ hy vọng vào cô, nhưng mà cha cô Tân Hạo lại không muốn cô.
Tân Hoành nghĩ, có lẽ cô phải thật sự mạnh mẽ mới có khả năng sinh đứa nhỏ cho anh, giống như Du Tiểu Nghi, khăng khăng cố chấp sinh cô ra, không để ý tới ý nguyện của Tân Hạo.
Chính là sau này? Tân Hạo lưu trong trí nhớ của cô một mảnh trời đen kịt, ảm đạm không ánh sáng, trong đầu cô hai mươi năm toàn bộ đều là cố gắng thoát khỏi ông ta. Kinh nghiệm đau đớn đời trước ở đó, Tân Hoành muốn tránh, cô chọn một con đường khác. . .thay quần áo, đi bệnh viện.