Chương 43-44

Chương 43: Về Nhà 7

“Dịch phu nhân, xin hỏi cô biết người chết Hạ Tiểu Đông sao?”

Tân Hoành nửa người trên dựa giường bệnh, đứng ở đầu giường là hai cảnh sát, Dịch Tân đã chuyển qua phòng bệnh khác. Bọn họ nói muốn tách ra để hỏi không phải thẩm vấn,cần có nhân chứng nên cần lấy khẩu cung. Chấp hành luật pháp, bọn họ cũng không khỏi không tách ra. Tân Hoành hướng cảnh sát gật đầu, “Đã gặp, ở buổi tiệc nhà họ Phong tối qua, Hạ Tiểu Đông làm việc không đúng đắn chồng tôi nhìn thấy nên lên tiếng ngăn cản, lúc hắn bắt cóc tôi có nói chồng của tôi làm hắn mất hết danh dự, hắn muốn đòi lại từ trên người tôi.”

“Như vậy Hạ Tiểu Đông đã có hành động tổn thương gì tới cô?”

Tân Hoành hạ tầm mắt, nhẹ giọng nói : ”Vết thương trên lưng là hắn kêu hai người bắt tôi vì muốn bắt tôi làm theo sự chi phối của hắn, vết thương trên cổ là khi Dịch Tân đuổi theo sau đó hắn lấy tôi uy hϊếp Dich Tân tạo thành, sau khi Dịch Tân khuyên nhủ hắn nên kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, tôi lại liều mạng giãy dụa, tay trái Hạ Tiểu Đông vốn có thương tích, thấy không khống chế nổi tôi liền dùng tay phải tát tôi. Sau đó, tôi liền bất tỉnh.”

Trong đó có một vị cảnh sát cầm hai ảnh trên tay, hỏi “Cô nói cô bị hai người bắt đi, là hai người này sao ?”

Tân Hoành nâng mắt, chần chờ : ”Lúc bọn họ bắt cóc tôi, có đeo kính mắt, nên tôi nhìn không rõ, nhưng mặt, kiểu tóc, hình dáng đều giống.”

“Bọn họ bắt cô đi ở đâu ?”

“Ở khách sạn XX. Hôm nay bạn tốt Điền Tĩnh của tôi kết hôn,tôi đến chúc mừng, đi tới phòng Tổng thống cũng là phòng trang điểm cô dâu cùng cô ấy nói chuyện, khi trở về lầu 3 đại sảnh tiệc rượu lúc đi đến lầu 8 hai người bọn hắn đi vào. Lúc ấy, thang máy dừng lại tôi tưởng đã đến lầu 3 nên ra khỏi thang máy, cũng là hai người bọn hắn gọi lại. Tôi lúc ấy cũng không nghĩ nhiều liền trở lại thang máy. Sau đó tôi mới nhớ hai người đó vẫn chưa vào thang máy, cũng không biết tôi đi đến lầu 3 đã gọi tôi lại, nhưng khi đó đã muộn.

Trong đó có một người dùng dao găm để ở bên hông tôi, nên tôi cũng không dám phản kháng.”

“Như vậy Dịch tiên sinh làm sao lại biết được cô bị bắt cóc, mà đuổi theo cứu cô ?”

“Tôi bị bọn hắn hai người kẹp đi hai bên ra khỏi lầu 1 của đại sảnh, đúng lúc Dịch Tân vừa tới. Tôi nghe thấy hắn nói chuyện với lái xe, nhưng có một người trong đó ép mặt tôi sát vào hắn, cho nên Dịch Tân cũng không biết là tôi, chúng tôi đi qua nhau. Sau đó anh ấy vì sao lại đuổi theo, tôi thật sự không biết.”

“Trên mặt Hạ Tiểu Đông có vết cắt của vũ khí sắc bén, hung thủ nói và xác nhận là cô làm.”

Tân Hoành gật đầu : “Phải, lúc hắn dùng dao găm ép buộc tôi, khi dây dưa, nhẫn kim cương trên tay tôi cắt vào mặt hắn.”

“Trước khi cô hôn mê, hiện trường tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Tôi, Dịch Tân, Hạ Tiểu Đông, còn có hai người của hắn…tổng cộng là năm người.”

Sắc mặt Tân Hoành vẫn tái nhợt như trước, thanh âm lại bình đạm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thái độ cực kỳ phối hợp. Hai vị cảnh sát ăn ý gật đầu, liền cất sổ ghi chép trên tay, lại nhìn Tân Hoành nói :

“Dịch phu nhân, cám ơn cô phối hợp! Chúc cô sớm ngày bình phục!”

Tân Hoành khẽ mỉm cười gật đầu.

Chương 44: Về Nhà 8

Hai cảnh sát vừa đi sắc mặt Tân Hoành lập tức thay đổi. Không phải bởi vì nói dối khiến bất an, mà bởi vì cô nói nhiều lời nói thật. Tuy rằng, những điều này đều là Dịch Tân dạy cô nói, nhưng cô căn bản không chú ý tới hậu quả. Người chết kia, là Hạ Tiểu Đông a, em trai của Hạ Noãn Tâm, cậu của Tân Giác. Nếu họ biết chuyện này có liên quan đến cô, cũng không cần có chứng cứ, cũng có thể đoán được, tất nhiên cô không thoát khỏi có liên quan. Đến lúc đó, nếu họ đứng lên làm loạn, Dịch Tân … Tân Hạo! Tân Hạo! Nghĩ đến đây, tay nắm chặt ra giường, trong lòng bực mình, nhịn không được nắm chặt cái gối trong tay dùng sức ném về phía trước, “Đều là ngươi sai!”

“A…? anh lại làm sai ?”

Tân Hoành nghe tiếng, hung hăng ngẩng đầu, đã thấy Dịch Tân đứng ở cửa, đang cười như không cười nhìn cô, mắt lại nhìn cái gối trên mặt đất. Tân Hoành trong lòng đầy lửa giận, liền trút giận lên người anh, “Ai cho anh gọi cảnh sát tới !”

Dịch Tân cười, tiện tay đóng cửa, lúc này mới đi về phía cô, tâm tình anh có vẻ rất tốt, trong mắt cũng mang ý cười: “Em a.”

Tân Hoành lại càng không phục, cố ý cao giọng, đúng rồi người đàn ông trước mắt cười có chút ác liệt nói : “Em khi nào thì cho anh báo cảnh sát ? So với người khác em càng hy vọng chúng ta yên lặng chạy thoát, không kinh động tới một đám mây đen nào !“

Dịch Tân nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, không nói chuyện mà tự mình lên giường. Tân Hoành nhìn anh, cô biết anh, động tác này của anh tỏ vẻ anh không muốn nói gì nữa, cô thầm oán, hỏi cũng không có kết quả, cô nhiều nhất chỉ có thể hơi hơi hừ một tiếng, tuy rằng nói chuyện đã xong nhưng cô vẫn rất bất mãn… Dịch Tân không để ý tới cô, nằm thẳng lên giường, thoải mái than thở, “Ừm, bị thương thật tốt, có thể cả ngày cùng bà xã dính ở trên giường.”

Tân Hoành đổ mồ hôi, Dịch Tân đã đưa tay lại, mạnh mẽ đem cô kéo vào nằm xuống trong ngực anh. Mắt thấy trong mắt cô không che dấu sự bất mãn, lại không giám dùng sức giãy ra khỏi anh, anh chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt, nhịn không được liền cúi đầu,

“Chụt!”

Một cái hôn rơi trên mí mắt của cô. Tân Hoành vì động tác bất chợt của anh mà hoảng sợ, còn chưa kịp có phản ứng, anh đã thu hồi động tác phóng khoáng lấy tay nâng mặt cô, hỏi : “Nói cho anh biết, vì sao lại sợ hãi lái xe như vậy?”

Dịch Tân dịu dàng… trong lòng Tân Hoành nhất thời vang lên cảnh báo. Căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ, Tân Hoành có thể đoán được đây tuyệt đối không phải chuyện tốt. Căn cứ vào kinh nghiệm của cô, Dịch Tân nóng nảy, khi không cần thiết sẽ không làm ra chuyện gì, khi Dịch Tân dịu dàng anh tuyệt đối cái gì cũng có thể làm ra. Hai năm trước, anh đối với cô luôn có điểm táo bạo cho nên cô mới có thể bình an vượt qua. Nghĩ đến đây, Tân Hoành lập tức phòng bị nhìn anh. Dịch Tân thấy cô cảnh giác, có chút trào phúng cười: “Xem ra em thật hiểu tôi, vậy nói đi, đừng để anh phải làm em khóc rồi mới nói.”

“Anh!”

Đừng để anh phải làm em khóc rồi mới nói… ý gì vậy?! Tân Hoành chỉ cảm thấy người đàn ông này thật bá đạo!

“Anh sao có thể bá đạo như vậy a?!”