Chương 29: Chiến Tranh Lạnh 6
Tân Hoành biết, tình huống trước mắt là, cô và Dịch Tân rời vào chiến tranh lạnh. Manh mối duy nhất là, Dịch Tân không nói chuyện với cô. Không hơn, toàn bộ những cái khác đều như cũ. Nên cùng giường thì cùng giường, nghĩ muốn bắt nạt thì bắt nạt. . . Duy chỉ không nói chuyện cùng cô! Tuy nhiên bình thường anh cũng không nói nhiều, có khi nói ra càng chọc tức cô. . . Khói bay, nhưng Tân Hoành nghĩ đã có chồng rồi, muốn ôm anh thì ôm ấp anh, nghĩ muốn nụ hôn của anh thì hôn anh, ở trên giường, cùng anh làm hết toàn bộ mọi chuyện tình thân mật. . .Trên thực tế, lại đang ở vào trạng thái giận anh. . . Cô liền cảm thấy, Dịch Tân cái người đàn ông này, quá tinh minh(Thông minh nhanh trí) rồi! Có khẳ năng tức giận, chiến tranh lạnh không quan hệ, lợi ích một điểm cũng không bỏ qua! Tân Hoành quấn ở trong chăn, “Thần vận” (ờ thì chuyện cấm trẻ em, nói này hoa mỹ nhở ==!!) đi qua, nghe trong phòng tắm có tiếng nước, bất đắc dĩ mà nhìn trần nhà. Trời ạ, cô còn cho rằng buổi tối hôm ấy anh không đẩy cửa tiến vào, lương tâm bộc phát a?! Tại sao lại cho rằng anh nguyện ý mà buông tha cô một buổi tối, sẽ nguyện ý tha cô một thời gian lâu một chút a?! Dịch Tân là người thông minh lanh lợi như vậy. . . Nếu bởi một điểm không thoải mái liền cho cô một chút không gian, kia. . .Không phải hai năm qua cô có rất nhiều tự do sao a! Tiếng nước dần dần ngừng, Tân Hoành nghiêng đầu, nhìn về hướng phòng tắm. Người đàn ông đi ra từ phòng tắm, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thủy châu(nước thôi mà ạ) nhỏ giọt từ trên đầu, đến cơ bụng sáu múi rắn chắc ở nửa người trên (ở đây ghi cơ bụng tám khối chắc đếm cả hai khối ngực >”<). Cho dù không tình nguyện, Tân Hoành muốn không thừa nhận cũng không được, Dịch Tân thật sự có dung nhan như thiên sứ, dáng người như ma quỷ. Đương nhiên trọng yếu vẫn lại là bản tính ác ma! Dịch Tân thấy tầm mắt của cô dừng ở trên người anh, cũng không có biểu tình gì, chỉ lập tức đi đến phòng thay đồ, giống như trong phòng không có người này là cô vậy. Nhưng cũng không đếm được bao nhiêu lần, trừ lúc hôn cô, ôm ấp cô, yêu cô là lúc có chút nhiệt tình, ở tình huống bình thường, cũng không thật sự coi cô như tồn tại. . . Đến bây giờ Tân Hoành cũng không có ít nhiều phẫn nộ hoặc thương tâm,, chỉ là bất đắc dĩ mà trở mình chuyển tầm mắt. Anh không nói chuyện cùng cô, cô lại cứ nói. . .Này tới cùng là anh bất đắc dĩ hay vẫn lại là cô bi ai a?!
“Điền Tĩnh muốn kết hôn, chị ấy muốn em làm phù dâu. . .”
Cô cố ý tạm dừng, anh không như suy nghĩ của cô đi ra từ phòng thay đồ, cho dù chỉ là lạnh lùng nhìn cô. . .Ài, quả nhiên cô đánh gia cao bản thân, xem nhẹ anh rồi! Ánh mắt uy hϊếp đều vô tác dụng, anh nhất định đắn đo cô không dám đồng ý! Cô chỉ có thể không hứng thú mà nhìn không khí, tiếp theo tự quyết định, “Đương nhiên, là em không có đồng ý. . . Em nghĩ anh khẳng định không muốn đi làm phù rể, em cũng không thể cùng với người đàn ông khác. . . Xưng hô có thân mật ám chỉ như vậy. . .hình dạng xuất hiện. . .”
Cô nói tới đây, anh đã thay quần áo xong, rốt cuộc đi vào tầm mắt cô. Nhưng chỉ nhàn nhạt mà nhìn cô, giống như anh không nói chuyện cùng cô, nhưng là nguyện ý tốn thời gian nghe cô nói chuyện, đã là ban ân rồi. Đã từng, bất bình như vậy, cũng là hung hăng đả kích tự tôn của Tân Hoành, nhưng hiện tại, cô đã không còn cảm giác gì rồi. Cho nên, có đôi khi thích ứng cũng là chuyện cực kỳ đáng buồn, không biết ngày nào đó làm cho con người cả ngày khí phách đều không có. Cô không có khí phách nhìn ánh mắt cao ngọa của anh giải thích tiếp, “Nhưng là người hợp tác hai năm, chị ấy mời, em cuối cùng vẫn phải đi một phen. . .”
Cô nói tới đây, thật sự nhìn thẳng vào mắt anh, trịnh trọng hỏi, “Anh đồng ý đi cùng em không?”
Chương 30: Cái Gọi Là Phu Diễn 1
Anh rời đi, cũng không trả lời. Cô nằm ở trên giường, cố gắng nói với chính mình, cô hỏi như vậy, không phải tính toán anh đi cùng cô. Cùng nhau đi, cùng nhau xuất hiện ở trong mắt mọi người, có lẽ về sau cô cũng không thể làm chuyện tương tự, ngay cả khách mời cũng không được. Dịch Tân có thân phận đặc biệt, cho dù là xuất phát từ an toàn hay là cái gì khác, bọn họ không thích hợp một mình xuất hiện ở bên ngoài. Cho nên, anh không để ý tới cô, cô không chỉ không sao, ngược lại nên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ừm, đúng là như vậy, cô chỉ là nói với anh một tiếng, nói cho anh chuyện là như vậy, không phải thật sự muốn dẫn anh ra ngoài! Cô mới không cần a! Anh cự tuyệt xuất hiện cùng cô trong vòng luẩn quẩn của cô, cô một chút cũng không để ý! Nhưng, trong lòng nhịn không được vẫn đau nhói như cũ, xông lên mắt. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt chua xót nóng đến khó chịu, không nhịn được khó chịu, đột nhiên đứng dậy, chạy vào phòng tắm. Ào ào xôn xao, tiếng nước, liền làm thế giới hiện tại của cô; dần dần tràn ngập hơi nước, cả người trim trong hơi nước, chỗ ướŧ áŧ nơi ánh mắt kia rốt cuộc cũng rơi xuống rồi. Tiếng nước rất lớn, cho nên cô cũng không nghe được âm thanh trong phòng ngủ. Là Dịch Tân quay lại. Từ trước tới nay anh hành sự quả quyết, gần như không có thay đổi quyết định. . . Nhưng lúc này, anh đã quay trở lại. Đẩy cửa ra, cô không có ở trên giường, liếc nhìn phòng tắm, ánh mắt anh tối sầm lại, không có dừng lại, mở cửa rời đi.
Hôn lễ của Điền Tĩnh được cử hành tại một nhà hàng quốc tế, chú rể, nghe nói là nhân viên quản lý cấp cao của xí nghiệp Khóa Quốc. Bạn bè hai bên, đều là người có máu mặt. Về chú rể, Điền Tĩnh cũng không nói nhiều với cô. Tân Hoành nghĩ, có lẽ tuy hợp tác hai năm, tóm lại cũng không phải quan hệ quen thân. Hai người cũng muốn giữ lại một chút, ví dụ như cô cũng không nói việc nhà cho Điền Tĩnh vậy. Lúc Tân Hoành một mình đi đến, gặp được Nghê Sênh mặc bộ lễ phục màu sâm banh kéo một người đàn ông coi như anh tuấn. Nghê Sênh thấy cô, trong mắt liền hiện lên cái gì đó, không giống oán giận lúc ban đầu, cũng không giống với ôn hòa khi nhìn Tân Giác, mà cô hoàn toàn không hiểu. . .Không cam lòng. Đúng, là không cam lòng. Tân Hoành xem như là người mẫn cảm, lập tức cảm thấy ánh mắt Nghê Sênh nhìn cô, bên trong tựa như không cam lòng, giống như cô lấy mất cái gì nên thuộc về cô ta . . . Tân Hoành không hiểu, trên mặt cũng cười khẽ, chào hỏi, “Nghê Sênh.”
Phản ứng của Nghê Sênh lại ngoài dự kiến của cô, chỉ hừ lạnh với cô, “Sao thế? Chồng cô không tới cùng sao? Vẫn lại vì người đàn ông kia chỉ lừa gạt cô, không muốn xuất hiện cùng cô?”
Tân Hoành nghe xong trong lòng cả kinh, lập tức phản ứng lại. Đúng vậy a, tại sao cô lại xem nhẹ tiếng tăm của Dịch Tân a? Anh mang cô tham dự tiệc sinh nhật Phong Dương, chính là mang danh phận của cô, công bố ra bên ngoài. . . Cũng quả thật rất nhanh! Nghê Sênh nhất định đã biết rồi. Hơn nữa biết cực kỳ cụ thể. . .Tân Hoành nghĩ tới đây, trong lòng thấy hơi đắng. Thật không hiểu Nghê Sênh có thân phận như thế nào, luôn luôn có thể nói được quan hệ giữa cô và anh cụ thể như vậy, từ lúc đầu bao nuôi, đến lúc này là phu diễn (làm cho có lệ). . .