Trừ tịch là ngày lễ lớn nên Nam thư phòng cho nghỉ trước hai ngày để các vị hoàng tử chuẩn bị công việc cho lễ trừ tịch.
Sáng hôm đó Mạnh Ngôn và Mạnh Thừa cùng đến cung Triều Dương thỉnh an Hoàng thượng, sau đó lại tới cung Phượng Nghi thỉnh an Hoàng hậu, cuối cùng mới đến cung mẫu phi của mình thỉnh an. Tuệ quý phi mất sớm, Mạnh Thừa không có chỗ để đi nên sau khi ra khỏi cung Phượng Nghi thì rầu rĩ không vui.
Bình thường y luôn tỏ ra nhu thuận ổn trọng nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, ngày khác có thể kìm nén không nhớ đến Tuệ quý phi nhưng trong ngày lễ cả nhà đoàn tụ này lại khó tránh khỏi buồn bã.
Mạnh Ngôn thấy thế thì mời y đến cung Thúy Vi, Mạnh Thừa nghĩ không sao nên mỉm cười đồng ý, “Cũng nên thỉnh an Tô nương nương rồi, từ khi các ngươi trở về ta vẫn chưa thỉnh an Tô nương nương nữa.”
“Mẫu phi của ta giỏi nhất là làm điểm tâm, nhất định hôm nay sẽ chuẩn bị nhiều lắm.”
Hai huynh đệ đi theo hướng mặt trời mọc đến cung Thúy Vi, ánh mắt Mạnh Thừa lơ đãng lướt qua y phục Mạnh Ngôn, thấy bên hông hắn đeo một miếng ngọc bội bạch ngọc thì buột miệng hỏi: “Hôm nay có dạ tiệc trừ tịch, sao đại ca không đeo ngọc bội Lam Điền trước kia mẫu hậu ban thưởng cho chúng ta? Nếu để mẫu hậu trông thấy thì sẽ tưởng ngươi bất kính đấy.”
Mạnh Ngôn bất đắc dĩ nói: “Ta cũng nghĩ vậy nhưng sáng nay tìm không ra ngọc bội Lam Điền kia, ta lại gấp gáp thỉnh an phụ hoàng nên lấy miếng này, đây là vật lúc mới về cung phụ hoàng sai Nội Đình Ti đưa tới, hy vọng mẫu hậu sẽ nể mặt phụ hoàng mà không truy cứu.”
Mạnh Thừa nghe vậy khẽ nhíu mày, “Lần trước bút lông sói đại ca làm mất đã tìm được chưa?”
“Chưa.” Mạnh Ngôn tỏ vẻ xấu hổ, “Đều do đại ca để đồ bừa bãi làm phụ lòng ngươi.”
Mạnh Thừa dừng lại, “Đại ca, việc này rất kỳ lạ, đồ vật bên cạnh ngươi bị mất liên tục, e là cung Trường Định không sạch sẽ đâu.”
“Ngươi nói trong cung chúng ta có trộm à?”
“Tám chín phần là vậy, hay là chúng ta thỉnh an Tô nương nương rồi về cung kiểm tra kỹ xem rốt cuộc ai lại to gan như vậy.” Mạnh Thừa đề nghị.
Mạnh Ngôn vội vàng gật đầu đồng ý.
Tô quý nhân thấy Mạnh Ngôn và Mạnh Thừa cùng nhau tới thì rất vui, nhất định phải giữ họ lại cung Thúy Vi dùng cơm trưa, chờ ăn xong trở về thì hậu cung đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho tiệc trừ tịch.
Mạnh Ngôn và Mạnh Thừa vừa về cung Trường Định liền sai người đóng cổng cung lại rồi gọi hết thái giám và cung nữ to nhỏ trong cung Trường Định ra xếp thành hai hàng trong sân. Mạnh Ngôn nghĩ mình mới về không tiện ra mặt nên bảo Mạnh Thừa nói.
Mạnh Thừa cũng không từ chối, đảo mắt một vòng rồi nghiêm túc nói: “Hôm nay đóng cổng vì có chuyện lớn, cung chúng ta có kẻ trộm lộng hành.”
Nghe xong lời này, thái giám và cung nữ đứng phía dưới giật mình châu đầu ghé tai nhau, Mạnh Thừa nói tiếp: “Tuy hôm nay là trừ tịch nhưng việc này không thể chậm trễ, để kẻ trộm không có cơ hội đem đồ ra ngoài bán, hôm nay chúng ta phải lục soát cung Trường Định, đã có trộm thì ngoại trừ ta và Đại điện hạ đều phải lục soát kỹ phòng mỗi người mới chứng minh được sự trong sạch của các ngươi.”
Y Đào là đại cung nữ hầu hạ Mạnh Ngôn, thấy Mạnh Thừa nói vậy liền hành lễ: “Điện hạ, chúng ta xưa nay hầu hạ chủ tử đều tận tâm tận lực, không dám có bất kỳ ý xấu nào, lục soát cung trắng trợn như vậy e là sẽ làm mọi người đau lòng đấy ạ.”
Đào Chi đứng trước mặt Mạnh Thừa quay đầu nói: “Y Đào muội muội nói có lý nhưng không lục soát rõ ràng thì sẽ liên lụy mọi người bị nghi ngờ, chẳng phải càng thêm đau lòng sao.” Dứt lời nàng lại quay sang Mạnh Thừa và Mạnh Ngôn hành lễ nói, “Nô tỳ xin phép lục soát phòng mình trước.”
Nàng là người Tuệ quý phi để lại nên xem như kỳ cựu nhất trong cung Trường Định, nàng đã nói vậy thì những người khác nào dám dị nghị, Mạnh Thừa nói: “Vậy bắt đầu lục soát từ Đào Chi đi.”
Tam Thất và Hưng Nhi được lệnh lục soát cẩn thận từng phòng nhưng không tìm được tang vật, ngay khi mọi người vừa thở phào thì Hưng Nhi ôm một bao quần áo vội vã chạy tới, “Điện hạ, tìm được rồi.”
Nói xong y mở bao ra, đám người lập tức đổ xô tới xem, chỉ thấy trong bao quần áo có rất nhiều đồ trang sức, bút lông sói khảm mã não trước đây Mạnh Ngôn làm mất và ngọc bội Lam Điền Hoàng hậu ban thưởng bất thình lình xuất hiện. Đào Chi đi tới cầm một chiếc nhẫn ngọc lên nói với Mạnh Thừa, “Điện hạ, đây chẳng phải là đồ của ngài sao?”
“Xem ra đây chính là tang vật, Hưng Nhi, tìm ra ở đâu thế?” Mạnh Thừa hỏi.
Hưng Nhi đáp: “Bẩm điện hạ, dưới giường Y Đào tỷ tỷ đấy ạ.”
Y Đào nghe xong thì cực kỳ sợ hãi, quỳ phịch xuống kêu lên: “Nô tỳ bị oan! Nô tỳ chưa từng trộm cắp gì cả!”
Nàng là người của Mạnh Ngôn, Mạnh Thừa không tiện tra hỏi nên yên lặng nhìn Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn cau mày nói: “Ta biết ngày thường ngươi hầu hạ ta rất chu đáo, nhưng đồ vật đều đã tìm ra, chẳng lẽ có người hãm hại ngươi hay sao?”
“Nô tỳ thật sự không biết tại sao những thứ này lại ở trong phòng nô tỳ, nô tỳ bị oan thật mà!” Y Đào quỳ rạp trên đất.
“Đổ oan cho một cung nữ như ngươi thì được gì chứ?” Mạnh Ngôn nói.
“Nô tỳ thật sự bị oan, xin điện hạ minh xét!” Y Đào nhìn những vật kia, sợ hãi đến phát khóc.
Lúc này Tam Thất cầm một vật đưa tới trước mặt Mạnh Thừa: “Điện hạ, đây là vật mới tìm được ở lối đi giữa chính điện và phòng bên đấy ạ.”
Mạnh Ngôn thấy quen mắt nên cầm lên xem, thì ra là ngọc bội lần trước hắn thưởng cho Y Đào, sắc mặt Mạnh Ngôn trầm xuống, ném ngọc bội cho Y Đào, “Đây là ngọc bội ta tặng ngươi và Hưng Nhi mỗi người một miếng, ngươi nói mình bị oan, vậy sao vật này lại xuất hiện bên cạnh tẩm điện của Tam đệ, ngươi không có phận sự thì đến đó làm gì?”
Y Đào còn chưa lên tiếng thì Hưng Nhi đã quỳ xuống rồi lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội giống y như đúc, “Ngọc bội điện hạ thưởng cho nô tài mỗi ngày nô tài đều mang theo, chưa từng rời khỏi người đâu ạ.”
“Vậy chỉ có thể là của Y Đào thôi.” Mạnh Thừa nói.
Mạnh Ngôn nhìn người quỳ dưới đất nước mắt đầm đìa, cả giận nói: “Chứng cứ đã rõ rành rành, ngươi còn gì để nói không?”
“Nô tỳ hết đường chối cãi nhưng nô tỳ bị oan!” Y Đào nói tới nói lui vẫn là câu này.
Mạnh Thừa phiền lòng bảo Mạnh Ngôn: “Đại ca, đã bắt được trộm thì bẩm báo mẫu hậu xử lý đi, chúng ta đến dự tiệc trừ tịch thôi.”
Mạnh Ngôn cũng không muốn nghe Y Đào kêu khóc nên sai tiểu thái giám trói nàng lại chờ xử lý, sau đó cùng Mạnh Thừa đi tới Bích Tiêu Các dự tiệc trừ tịch.
Vì bị việc này làm chậm trễ nên khi hai người đến nơi thì dạ tiệc đã bắt đầu. Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, đang khen ngợi người của phòng hoa chăm hoa thật khéo, thấy Mạnh Ngôn và Mạnh Thừa đến muộn cũng không giận mà chỉ hỏi: “Hai người các ngươi sao lại tới trễ như vậy, lại la cà ở đâu chứ gì?”
Hai người quỳ xuống thỉnh an, Mạnh Thừa đáp: “Không phải nhi thần và đại ca ham chơi mà vì xử lý chút việc vặt nên mới đến trễ ạ.”
“Ồ? Sắp sang năm mới mà còn xử lý việc vặt gì nữa?” Hoàng thượng hỏi.
Mạnh Thừa nói: “Cung Trường Định có trộm, nhi thần và đại ca phải bắt trộm ạ.”
“Trộm?” Hoàng thượng nghe xong lập tức thu lại nụ cười rồi ngồi thẳng dậy, “Kẻ nào to gan như vậy, còn dám trộm đồ trong cung.”
Mạnh Ngôn chắp tay nói: “Bẩm phụ hoàng, là đại cung nữ Y Đào hầu hạ nhi thần, nàng trộm đồ của nhi thần và Tam đệ, chứng cứ vô cùng xác thực, giờ bị trói lại rồi ạ.”
Hoàng hậu đang ăn nho lập tức dừng lại, âm thầm ngẩng đầu liếc nhìn Hòe Chi, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng nhưng không dám nói gì.
Hoàng thượng cau mày: “Đêm trừ tịch lại có trộm náo loạn thật xúi quẩy, Hoàng hậu, trẫm nhớ người hầu ở cung Trường Định đều do ngươi sắp xếp mà, sao lại bất cẩn thế.”
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy thỉnh tội, “Thần thϊếp làm việc sơ suất, xin bệ hạ khoan thứ, thần thϊếp nhất định sẽ xử lý thích đáng cung nữ tay chân không sạch sẽ kia.”
“Trước hết cứ giam lại đã, chờ qua năm đánh mấy gậy rồi đuổi ra khỏi cung.” Hoàng thượng đưa tay ra hiệu cho Hoàng hậu đứng dậy rồi nói, “Nếu là người hầu hạ Mạnh Ngôn thì giờ xử lý xong bên cạnh ngươi sẽ thiếu người, ngày mai bảo Nội Đình Ti chọn người khác tới hầu hạ ngươi đi.”
Mạnh Ngôn: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng quan tâm, lúc nhi thần mới vào đây có nghe phụ hoàng khen người phòng hoa làm việc đắc lực, chi bằng chọn một người trong số các nàng đi ạ, đã được phụ hoàng khen ngợi thì chắc làm việc cũng tận tâm.”
Hoàng thượng gật đầu, vốn không chú ý đến Mạnh Ngôn nên cũng chẳng muốn nhọc lòng, nghe hắn nói vậy thì chỉ vào cung nữ ôm hoa mai ở hàng đầu tiên, “Vậy chọn ngươi đi, sau này đến cung Trường Định hầu hạ Đại điện hạ.”
Cung nữ đứng đầu Ngọc Phù mừng rỡ quỳ xuống tạ ơn, Mạnh Ngôn và Mạnh Thừa nói xong trở lại ghế ngồi, Mạnh Ngôn nâng chén với Mạnh Thừa, “Chuyện lần này nhờ có Tam đệ nhắc nhở, nếu không cũng chẳng biết đại ca sẽ bị nữ tặc này lừa gạt bao lâu nữa.”
“Việc nhỏ thôi mà, cần gì phải cảm ơn, cung Trường Định không sạch sẽ thì chúng ta ở cũng đâu thoải mái.”
Hai huynh đệ ngồi chung một chỗ, thân thiết cụng chén uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Dực ngồi cạnh Hoàng hậu cách bọn họ rất xa, nhấp nhổm nhìn hai người vừa nói vừa cười, trong lòng thấy nhàm chán, hừ một tiếng rồi bưng chén rượu lên uống.
Tiệc trừ tịch là gia yến nên không có nhiều quy củ, sau khúc nhạc dạo ngắn lại truyền ca múa biểu diễn, tâm tình Hoàng thượng rất tốt, sai ngự tiền thái giám Đổng Hoài đem trái cây trước mặt mình thưởng cho ba hoàng tử, còn khen Mạnh Dực làm bài tập tiến bộ nhiều, Mạnh Thừa chủ trì biên soạn “Sử sách Gia Định” vô cùng tận tâm, chỉ mỗi Mạnh Ngôn là không được khen.
Tô quý nhân hơi thất vọng nhưng không dám để lộ ra ngoài, Mạnh Thừa nâng chén an ủi Mạnh Ngôn, “Đại ca đừng nghĩ nhiều quá, ngươi vừa về hơn hai tháng, chờ sau này phụ hoàng giao việc cho ngươi, nếu làm tốt thì tự khắc phụ hoàng sẽ khen ngươi thôi.”
Mạnh Ngôn thờ ơ nói, “Ta không quan tâm chuyện này nhưng vẫn đa tạ Tam đệ.”
Sau ba lần rượu, Hoàng thượng ngà ngà say đi trước với Hoàng hậu, các phi tần cũng tốp năm tốp ba tản đi, chỉ còn lại mấy tiểu bối, rốt cuộc Mạnh Dực nhịn không được chắp tay đi tới nói: “Dù có xảy ra chuyện gì cũng không nên đến trễ, hôm nay phụ hoàng đang vui nên mới không trách phạt các ngươi, sau này chú ý một chút.”
Mạnh Ngôn và Mạnh Thừa âm thầm trao đổi ánh mắt rồi vội nói: “Tất nhiên rồi.”
Mạnh Dực hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời với họ nữa mà rời tiệc, những người khác cũng từ từ giải tán về cung mình đón giao thừa.
Hưng Nhi và Ngọc Phù theo Mạnh Ngôn về Phong Hồi Các, có tiểu cung nữ đã sớm chuẩn bị xong trà bánh, Ngọc Phù nhanh nhẹn đi tới cởϊ áσ choàng cho Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn nói: “Hưng Nhi, ngươi đi xem Y Đào rồi bảo người trông coi cẩn thận một chút, đừng để nàng trốn mất.”
Hưng Nhi vâng dạ rồi vội vàng đi ngay.
Y vừa đi thì Ngọc Phù lập tức quỳ xuống trước mặt Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn bưng một ly trà bình tĩnh nhìn nàng, Ngọc Phù dập đầu ba cái rồi nói: “Điện hạ về cung mấy tháng mà giờ nô tỳ mới đến chào điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”
Mạnh Ngôn uống trà, chậm rãi nói: “Ta để ngươi trong cung nhiều năm như vậy, phải chăng trong lòng ngươi có chủ tử khác rồi?”
Ngọc Phù vội vã dập đầu nói: “Nô tỳ không dám, lúc nhỏ nô tỳ suýt chết đói đầu đường, chính Tô quý nhân nương nương đã cứu nô tỳ, ơn cứu mạng suốt đời khó quên, nô tỳ nguyện toàn tâm toàn ý phụng dưỡng điện hạ, tuyệt đối không hai lòng.”
Mạnh Ngôn rũ mắt nói: “Mấy chuyện trước đây cũng xem như xử lý thỏa đáng, đứng dậy đi.”
Lúc này Ngọc Phù mới dám đứng lên, Mạnh Ngôn lại nói: “Chuyện ngươi làm cho ta mẫu phi ta đều không biết, nếu sau này bà ấy nhận ra ngươi thì cứ nói là trùng hợp, nếu không nhận ra thì ngươi cũng đừng xuất hiện trước mắt bà ấy, bà ấy mà biết sẽ lo lắng.”
“Vâng.” Ngọc Phù đáp.