- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Ấm Áp
- Chương 9
Mỹ Nhân Ấm Áp
Chương 9
“Ngươi, ngươi muốn làm gì bổn vương!” Vương gia toan đứng lên, lại phát hiện tay của mình đã bị trói chặt vào thân cây, hắn đành phải trừng mắt nhìn cái gia hoả đang uống rượu không chút để ý kia.
“Ngươi bỏ mê hương quá nhiều, ta cái gì cũng không biết. Cháo hoa đào ăn rất ngon.”
Mỹ nhân đi tới, mùi rượu nồng đậm cùng mùi hương đặc biệt của hắn quyện với nhau, Vương gia chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“Vì cái gì muốn chuốc thuốc mê ta?” Mỹ nhân ngồi xổm xuống, hắn để sát mặt vào Vương gia, cánh môi ướŧ áŧ đỏ thắm, ánh mắt đen nhánh.
“Ta……” Vương gia rất muốn ngạo mạn mà tỏ vẻ gia uy trọng chấn gì đó, cũng muốn nói gì mà bổn vương là Vương gia, không có bổn vương cho phép sao ngươi dám hồng hạnh xuất tường blah blah blah. Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng liền cảm thấy trong lòng đau xót, vành mắt lại đỏ lên.
“Ngươi đối với lục hoàng chất rất tốt, ngươi cùng hắn thắp nến tâm sự suốt đêm, uống rượu ngôn hoan, hàng đêm sênh ca, hồng bị phiên lãng……”
Hắn ủy ủy khuất khuất nói, chỉ hận chính mình có mắt như mù bị một tên ăn chơi lả ơi ong bướm như vậy đè ở dưới thân, bạch bạch giày xéo mình, hiện tại còn bị cái thứ người không ra người như vậy trói lại cườu nhạo mình bỏ thuốc mê lại có thể làm chính mình mê đảo đến bộ dạng ngu ngốc.
Mỹ nhân thẳng tắp mà nhìn hắn, ngắm đôi mắt phiếm hồng cùng bộ dáng ủy khuất của hắn, ngắm hắn cắn đôi môi hơi nhiều thịt của mình đến gợi cảm.
“Ngươi nếu muốn cùng người khác tằng tịu với nhau, không cần phải hành hạ bổn vương. Bằng không ta trả ngươi khế bán mình
——”
Vương gia dừng một chút, bừng tỉnh phát hiện, mỹ nhân này hắn coi trọng, lại là tự mình theo tới vương phủ ngủ với mình, không có khế bán mình, cũng không có biện pháp kiềm chế gì. Hắn yêu đương với ai, tằng tịu với ai, hắm đều không quản được. Hắn tính ra là Vương gia, lại không được dung nạp vào phủ, bị chiếm lấy trong sạch là chính hắn, không can hệ gì đến người ngoài. Hắn làm những cái chuyện xấu hổ đó cùng hoàng chất của mình, nhưỡng nhưỡng tương tương tương tương nhưỡng nhưỡng chuyện này, ai cũng không quản được.
Hắn cảm thấy chính mình ăn phải phiền phức vừa lớn vừa mệt, thiếu chút nữa không nhịn lại vì hình tượng đàn ông của mình mà muốn khóc lên.
“Là ngươi lừa ta ra ngoài phủ uống hoa tửu trước, là ngươi đón Ngụy Vô Ngải tới quý phủ, ai cũng biết, là ngươi cùng hắn thắp nến tâm sự suốt đêm, đem rượu ngôn hoan hàng đêm sênh ca.”
Mỹ nhân duỗi tay miết đôi môi đã muốn trắng bệch của hắn, nhẹ nhàng thở dài.
“Vậy mà ngươi bây giờ lại tới cáo trạng ta cùng Lục hoàng tử làm chuyện này, Vương gia, này là đạo lý gì?"
“Ta không có…… Ta không có cùng người khác…… Cái gì cũng không có……”
Vương gia nhe răng trợn mắt muốn tỏ vẻ hung dữ với hắn, lại cảm thấy cái bộ dạng hiện tại của chính mình một chút cũng không gợi cảm không man cũng không giống Vương gia phong lưu dâʍ đãиɠ nhàn tản. Dường như không hề theo đuổi cái gọi là mặt mũi, hắn liền muốn chơi xấu.
“Ngươi không cần phải cùng hắn…… Ngươi ghét bỏ ta già rồi có phải hay không? Quả nhiên có được thân thể rồi liền có thể dễ dàng vứt bỏ, mấy cái chuyện xưa dân gian vẫn thường nói đó đều là sự thật!”
“Ngươi nói ta ghét bỏ ngươi? Là hy vọng ta muốn ngươi phải không?”
Mỹ nhân vươn tay sờ lên quả nhỏ trước ngực xiêm y của Vương gia, dưới phen moi lộng của ngón tay đã đứng lên, Vương gia ấp úng, lại quay đầu đi, không chịu nói chuyện.
“Nếu không phải, vậy là ta tự mình đa tình.”
Mỹ nhân rút tay về, lãnh đạm nói.
“Chỗ tôn quý của Vương gia, ta thân là phàm nhân sao có thể làm bẩn? Từ nay về sau, liền không cần gặp nhau nữa.”
“Không cần!” Bị nỗi sợ hãi lớn vây quanh, Vương gia dùng sức quay đầu lại, nhìn mỹ nhân, mắt trông mong nói:
“Bổn vương, bổn vương chỉ là chưa nghĩ ra phải nói thế nào……”
“Nói cái gì?”
“Ngày ấy ta thấy ngươi, ngươi cùng hoàng chất của ta, ngươi, sờ hắn ——”
Hắn lắp bắp nói, màu đồng trên mặt bay lên đỏ ửng, lại có vẻ đáng yêu là khác.
Mỹ nhân yên lặng nhìn hắn, trong mắt nhu hòa đi một chút, “Ta chỉ là giúp hắn sửa sang lại xiêm y, nói với hắn ta trước kia từng là người thiết kế quần áo ở <>.”
Vương gia cảm thấy lỗ tai như muốn bị thiêu cháy,
“Ta, ngươi, ta muốn…… Ngươi, làm ta!”
Một tiếng “Làm ta” kia la lên thực sự có chút lớn, làm chim ở đó đều sợ quá mà bay đi mất, động đến cánh hoa đào bùm bùm rơi xuống mặt hắn, làm mặt mày mỹ nhân trở nên nhu hòa.
“Năm đó gặp nhau là lúc ngươi nói với ta, muốn thượng ta ngay tại cây hoa đào này, tuy rằng thay đổi vị trí thân thể, nói vậy ngươi vẫn thích.”
Mỹ nhân nhẹ nhàng nói. Sau đó duỗi tay một cái trút xuống——
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Ấm Áp
- Chương 9