Vương gia được đồn là tra công tỏ vẻ, hắn phải hảo hảo chấn chỉnh gia pháp. Hắn không ngốc!
Để làm việc này đương nhiên là phải xuống tay từ chỗ mỹ nhân. Cảm giác gần đây mỹ nhân đối với hắn thật là lãnh đạm, cùng giao hảo với Lục hoàng tử, chỉ cần hắn lại gần một chút liền lạnh như băng đi đường vòng.
Vương gia cảm thấy ủy khuất vô cùng, hắn gì cũng chưa làm, đã bị biếm vào lãnh cung một cách không thể hiểu được ——
Từ từ??? Bổn vương sao có thể bị một tiểu mỹ nhân đưa vào lãnh cung?! Còn để hắn hồng hạnh xuất tường? Bổn vương là Vương gia! Yêu cầu cái chính sách dụ dỗ gì? Đối với một tiểu mỹ nhân mà nói, bổn vương chính là trời! Trực tiếp đem hắn đẩy lê trên giường mà thao, xem hắn lấy tinh lực đâu ra hồng hạnh xuất tường!
Đang lúc hoàng hôn, Vương gia giơ đèn l*иg bưng một chén cháo hoa đào do chính mình nấu lén lút đi vào tiểu viện của mỹ nhân.
Không sai, bọn họ tạm thời đang ở riêng -_-.
Trong viện trồng mấy cây đào, hoa đào nở tràn lan, từ xa đến gần đều có thể ngửi được hương hoa đào, tự nhiên mà làm say lòng người. Từng mảng lớn màu đỏ trắng đan xen, ở thời điểm thái dương xuống núi trông có chút u buồn.
Vương gia xuyên qua mạt hồng đầy đất, đến phía trước cánh cửa đóng chặt, nửa ngồi xổm nghiêng tai nghe trộm, lại không thấy âm thanh gì, hắn làm ướt ngón tay rồi chọc một lỗ thủng trên giấy cửa sổ, chột dạ mà trộm ngắm bên trong. Lại là không thấy người đâu.
Chẳng lẽ ngủ?
Hắn dẩu mông lên gần sát cửa sổ, vẫn chưa thấy gì.
“Vương gia hạ mình tiến đến, là có chuyện gì sao?”
Phía sau truyền đến một âm thanh khàn khàn liêu nhân, hắn bị dọa đến cả kinh, nước đường trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, sau đó hắn cuống quít, vừa quay đầu liền thấy, thấy mỹ nhân vẫn một thân hồng y sa mỏng như cũ, nằm nghiêng trên nhánh cây tương đối thô, lười biếng mà nhìn hắn.
Hắn không đi guốc gỗ, đôi chân tuyết trắng chống lên chạc cây màu nâu, cổ chân vẫn đeo chiếc chuông bạc trước kia, cánh hoa rơi trên mặt hắn như như tranh vẽ, quyến rũ tuyệt đại.
“Ta…… Ngươi……” Vương gia nói lắp.
“Bổn vương là tới đứa cháo cho ngươi!”
“Thật là kỳ lạ, Vương gia cũng sẽ đưa cháo cho ta a.”
Mỹ nhân nhàn nhạt nói:
“Nô gia không có thân phận cao quý như Ngụy đại nhân, sợ là chịu không nổi, Vương gia mời trở về đi.”
Khó mà làm được!
“Ta tự làm đó!” Vương gia cái khó ló cái khôn, buột miệng thốt ra.
Mỹ nhân ngoài ý muốn nhướng mày.
Vương gia giơ đèn l*иg đến gần, ngắm gương mặt an tĩnh dưới ánh đèn của hắn. Nhân nhi tựa như được làm từ ngọc sứ loại tốt nhất, há mồm lại làm lòng người trở lạnh.
“Ngươi hạ độc bên trong?”
“Ngươi, ngươi không tin? Bổn vương ăn cho ngươi xem!” Vương gia tức giận mà múc một muỗng nuốt xuống.
Bàn tay thon dài tiếp nhận cái chén, có sợi tóc màu đen rơi xuống phất qua mặt Vương gia, mỹ nhân ngồi dậy, nhìn xuống Vương gia dưới tàng cây, cười khẽ: “Đồ vật cho ta, Vương gia cũng không thể ăn.”
Mặt mày mềm nhẹ, ý cười thẳng tới đáy mắt, hồng y tóc đen, tươi cười giống như trăm hoa đua nở, vạn vật tan rã. Đào yêu sáng quắc đều không đẹp bằng nửa phần của hắn.
Vương gia ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn hắn, có thứ gì đó ở trong lòng tan vỡ, nẩy mầm.
“Là ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, một mảnh linh linh lang lang, trước mắt loé lên màu đỏ của vật thể đang rơi xuống, Vương gia duỗi tay tiếp được, ôm mỹ nhân vừa té xỉu trong tay.
“…… Ta không hạ độc.”
=================Hết chương 8=================