Chương 20: Hòa hảo thành thân sau liền có thể ở trên lưng ngựa tiến hành mã chấn H (hạ)

Ánh mặt trời chiếu thẳng lên trên mặt, da thịt đều trở nên trong suốt.

Trên lưng con ngựa đang rong ruổi, hai người khoác áo choàng đỏ, còn mờ mờ ảo ảo lộ ra thân thể tuyết trắng đan xen màu đồng.

“Tha bổn vương……”

Giọng nói của Vương gia đã bị biến dạng do gào thét, lúc này khàn khàn không ra cái dạng gì. Đôi tay hắn khoác lên cổ ngựa, bị xóc đến nước bọt giàn giụa khắp mặt. Một đôi giày trắn thêu tơ vàng đạp lên đùi hắn, hắn ngưỡng thân mình nửa bò nửa trườn, đầu v* sưng đỏ bại lộ trong không trung, theo quán tính mà cọ vào bờm ngựa thô ráp, phía trên toàn là nước miếng cùng dấu răng, dưới ánh mặt trời phản xạ chiếu sáng lấp lánh, phải nhờ vào cái tay đang nắm eo mình, hắn mới không ngã xuống, một cánh tay trắng nõn thon dài khác đang lưu luyến trên đùi hắn, vuốt ve liên tục làm hắn lông tơ dựng đứng, run rẩy không ngừng.

“Kêu ta cái gì?”

Người sau lưng nỉ non, con ngựa xóc nảy liên tục cũng không ảnh hưởng đến người phía sau lần lượt thọc vào rút ra không theo quy luật. Từng chút từng chút đỉnh lộng chỗ bí ẩn, còn cố ý hung ác đâm mạnh một chút.

“A! Tướng công! Lãnh ca nhi! Tha ta đi!”

Vương gia tuy là thân cường thể tráng, nhưng bị thao liên tục thật sự cũng là có chút không chịu được nữa, eo phảng phất như bị chặt đứt, kɧoáı ©ảʍ ở hạ thân tầng tầng truyền đến không ngừng, hắn cứ muốn ổn định lại thì liền bị sướиɠ đến cong ngón chân, thật sự là khổ không nói nên lời. Hắn nước mắt lưng tròng muốn quay lại nhìn y, thì lại bị Lãnh Nhược Tình tát một cái lên cái mông no đủ cong mẩy, đánh đến mức hắn không nhịn được mà run rẩy, đầu óc trống rỗng, thế là lại bắn ra mất.

“Chà chà, lần sau ngươi mà cưỡi con ngựa này xuất chinh, sợ là trên chiến trường sẽ có thể nghĩ đến bộ dạng mình bị ta thao dưới thân.”

Lãnh Nhược Tình khẽ cười nói, trên người y có mùi hương nhẹ nhàng kín đáo, hợp, lại hạ thể nóng bỏng kính đạo mười phần thọc vào rút ra, Vương gia rêи ɾỉ vài tiếng cảm thấy cái người này mặt người dạ thú đến không chịu được, nên liền dùng huyệt nhỏ của mình lộng y.

“Muốn kẹp cho ta bắn a?”

Lãnh Nhược Tình bỗng dưng lại nổi khùng, dư sức mà quậy, nhổm người đứng lên, theo huyệt lộ mà tìm được chỗ quen thuộc kia, mưa to sét đánh mà điên cuồng tiến công chỗ đó, chim chóc mới vừa tiết nguyên dương xong lại chim run run rẩy rẩy đứng lên, ủy ủy khuất khuất phun ra một chút dịch trong, thật đáng thương.

“Đmm, muốn ngã rồi! Ngươi điên rồi! A!!! A!”

Vương gia bị thao ngao ngao gọi bậy, bị chọc đến chỗ khó nhịn nhất, lúc này hắn đã không phân biệt được hôm nay là hôm nào, chỉ cảm thấy Lãnh Nhược Tình thật sự muốn thao chết mình, chết một cách hương diễm trên lưng ngựa, cũng một cái chết tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả(1) của Vương gia.

“Ngồi xuống, ngồi xuống……"

"Được, nghe lời ngươi.”

Lãnh Nhược Tình lại cười một tiếng, ấn eo hắn ngồi xuống, con ngựa hí vang một tiếng, sau đó nhấc chân, làm Vương gia đặt mông thật mạnh ngồi xuống, chỉ cảm thấy cự long thô dài như cánh tay trẻ con dưới thân này, thiếu chút nữa xuyên tới phổi hắn, hắn nước mắt nước mũi bay tứ tung, hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu cái vị tổ tông này thả hắn ra, chỉ có thể nức nở duỗi tay ra sau sờ sờ cự bổng vô cùng thô dài đang nhét trong mông mình, biểu đạt tâm ý thần phục của mình.

Nhìn tiểu vương gia ngày thường vênh váo tự đắc ngạo mạn không ai bì nổi, lúc này lại ủy ủy khuất khuất nước mắt lưng tròng duỗi tay banh huyệt khẩu, để lộ ra thịt non đỏ tươi bên trong, sờ vật dưới háng mình,thế mà lại cứng lên vài phần, y cảm thấy người trước mặt này lại thêm vẻ chọc người yêu thương, không lý do mà ôn nhu vài phần, cúi người ôm lấy hắn, liếʍ đi nước mắt trên mặt.

“Về sau ngươi chính là của ta.” Lãnh Nhược Tình nói.

Nhưng Vương gia thật ra không rảnh để mà phân biệt cái "về sau” này rốt cuộc là cái "về sau" nào, hắn chỉ biết là bản thân mình tình ra cũng tài, người như hắn đa dạng rất nhiều, chỉ có cái tên ngây thơ vô tội là mình vô duyên vô cớ bị liên luỵ, trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay.