Xét thấy Lãnh Tương không biết thổi gió cái gì với hoàng thượng, nói là ngày hoàng đạo, đầu tháng mười liền thành hôn. Đổ lên đầu một thân Vương gia nói cưới liền cưới đi, tốt xấu gì cái tên Lãnh Tương lạnh như sương kia lớn lên có phần giống mỹ nhân. Không có việc gì làm còn có thể ngắm nhìn đại cữu tử cho đã ghiền.
Hai nhà đều không phải không có chủ nhân trước đó, quản gia đã chuẩn bị trang trí quý phủ toàn một màu đỏ thẫm, mấy chục cái rương lớn chứa trân bảo được đưa đến làm sính lễ, gã sai vặt cầm lấy “Sổ tiếp khách” điên cuồng đọc, đầu tháng mười ngày ấy Vương gia liền cưỡi ngựa lớn ngẩng cao đầu ra ngoài cưới Lãnh Nhược Tình vào cửa.
Mọi thứ thập phần long trọng và phô trương, Vương gia khoác xiêm y đỏ thẫm trên người, một đầu tóc đen cao cao dựng thẳng, chỉ cảm thấy hắn phong thần tuấn lãng trời quang trăng sáng, vô số nữ tử ra phố si ngốc mà ngắm nhìn hắn xa xa, bao nhiêu trái tim vỡ nát rơi đầy đất.
Vương gia đỏ con mắt, nắm chặt dây cương đến mức tay hiện ra gân xanh, hắn đương nhiên cảm nhận được mỹ nhân đã biến mất, đã không còn muốn gặp lại hắn nữa, đêm đó mỹ nhân đến bảo hắn đi cưới Lãnh Nhược Tình không biết là mộng hay là thật, chỉ cảm thấy đại khái y về báo mộng cũng là hy vọng hắn có thể quên y đi.
Nếu là thật sự, vậy cứ cho Lãnh Nhược Tình một hôn lễ long trọng, phô trương nhất, để cái tên không tim không phổi kia nhìn thấy cũng biết hắn thực sự quyết tâm quên hết quá khứ, cũng coi như là cho người vợ vô tội chưa qua cửa này của mình một chút bồi thường, hắn tự nhiên sẽ đối đãi nàng thật tốt, chẳng còn sợ hắn về sau chỉ có thể ở dưới thân nam nhân mới có thể rêи ɾỉ hưng phấn cương cứng, hắn cũng muốn đối xử với nàng cực kỳ cực kỳ tốt, bởi vì nàng quá vô tội, mà hắn lại có tội.
Tướng phủ trang hoàng liền trông khác đi, một phen túc mục đại khí, hiện giờ giăng đèn kết hoa vui mừng náo nhiệt, nhóm thiếu nữ xen lẫn thiếu phụ vì Lãnh Tương mà đến xem náo nhiệt phần phật vây quanh một vòng lớn, cùng đoàn fan của Vương gia vây chặn không nhường một tấc.
Hỉ bà nắm đầu cái khăn voan đỏ dắt nữ tử ra tới nơi, Lãnh Tương dáng vẻ lạnh như sương đứng ở một bên, Vương gia nhìn cái người lạnh lùng kia. Nhìn đến lúc vị Thừa tướng nổi danh mặt lạnh trong triều phải nhíu mày, hắn mới đem ánh mắt của mình từ gương mặt có vài nét giống thần thái của mỹ nhân dời đi, phi thân một cái xuống ngựa, khom người ôm quyền:
“ Muội muội của Lãnh Tương, cuộc đời này liền giao cho bổn vương. Bổn vương sẽ kính nàng, bảo vệ nàng, thương yêu nàng, không nạp thϊếp, cũng không cưới thêm nhị phòng, tình này sáng tỏ, trời đất chứng giám!”
Lãnh Tương nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt:
“Trong nhà ngươi có một tiểu thϊếp, là việc chỉ người qua đường thôi cũng đều biết, Vương gia lại ở đây cùng bổn tướng đàm luận việc cả đời này không nạp thϊếp, chính là bổn tướng quá mức dễ lừa gạt.”
Vương gia nói: “Đã đưa Lý thị đi.”
Hắn không nói việc Lý Diễm Đình kêu trời khóc đất cầu hắn thả nàng ra phủ cho nàng tìm vị lang quân như ý, không cần cuộc sống hưởng thụ không tính đến sinh hoạt này nữa.
Lãnh Tương nhìn hắn sau một lúc lâu, lại không nói gì nữa, nhẹ nâng cằm, ý bảo hỉ bà đưa tân nương nhập kiệu.
Vương gia nói:
“Vương phi duy nhất của bổn vương, tự nhiên không cần lặp lại những lễ tiết vụn vặt đó, bổn vương muốn đích thân mang nàng hồi phủ. Chiêu cáo thiên hạ.”
Hắn tiêu sái xoay người một cái liền ôm lấy Lãnh Nhược Tình từ trong tay hỉ bà, vòng tay qua hai đầu gối cùng dưới nách nàng liền đem người bế kiểu công chúa, Lãnh Nhược Tình hắn đã từng gặp qua, khi ấy dáng người nàng nhỏ xinh thanh tú khả ái vô cùng, lại không ngờ dạo gần đây không thấy, em gái này không biết ăn trúng thuốc kí©h thí©ɧ sinh trưởng gì mà lớn và nặng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng một chút, khiến người có võ công đệ nhất toàn quốc là hắn ôm lên ngựa cũng phải lảo đảo.
Vương gia dùng sức leo lên ngựa, nhìn đám người vây quanh Lãnh Nhược Tình quyết tuyệt nói:
“Bổn vương lần này đi, là đem Vương phi mang đi. Sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
Hắn nói lời này lại tựa như tuyên thệ với chính mình, vừa dứt lời liền không đợi mọi người đáp lại, giục ngựa rời đi, hắn dùng sức thúc vào bụng ngựa càng phóng càng nhanh, phi đến bùn đất văng đầy mặt người trong tướng phủ.
Những chuyện hoang đương như làm càn hoan tình trên giường nệm trong thư phòng, trên công văn, dưới tán hoa đào kia đều cho qua đi, du͙© vọиɠ trầm luân đã từng có đều trở thành dĩ vãng, cuộc đời này đường ai nấy đi, bổn vương có vương phi của bổn vương, sẽ quên thâm tình trong mắt ngươi, sẽ quên mùi hương của ngươi, sẽ quên những lúc ngươi thường ghen tuông cùng chiếm hữu...…
Một đường chạy ra ngoài thành, thủ vệ binh lính cũng không ngăn đón.
Hôm nay đại hôn với Vương phi,
Vương gia giục ngựa chạy như điên, đại khái là quá sung sướиɠ, cách mà nhóm con em quý tộc hưởng lạc luôn luôn không giống với người thường.
Bởi vậy Vương gia nội tâm kích động, hàm chứa nước mắt không chú ý cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, con ngựa mang theo gió lốc chạy như bay, khăn voan đỏ thẫm bị thổi bay....
Vương gia bị gương mặt của Vương phi trong l*иg ngực tát vào mặt bùm bùm. Vương phi của hắn, trên đầu gài đầy trâm vàng, ba ngàn sợi tóc trút xuống, tất cả đều hướng về hắn, cái gì cũng thấy không rõ nữa, toàn thân cũng trở nên thoát lực, Vương gia chậm rãi giữ dây cương sau đó lảo đảo đi, hắn cứ nghĩ chính mình không bị quăng ngã chết khϊếp thì cũng trọng thương, đại khái cái này là tai hoạ do khuê trung thiếu nữ báo ứng đi.
Hắn lại thầm thở dài, hoảng hốt như nghe được có người ở dưới tán hoa đào nói với hắn câu kia:
“Nháo đến vui vẻ như vậy, cũng không thèm xem hướng gió như thế nào, thật là ngày càng choáng váng.”
Trên tay đau xót, hắn tuột xuống dưới
liền bị một bàn tay ôm lấy eo, mượn lực bế hắn nằm bò trên lưng ngựa.
Vương gia vẻ mặt khϊếp sợ, chịu đựng cảm giác dạ dày bị con ngựa xóc nảy liên tục đè ép khó chịu, quay đầu lại nhìn vị Vương phi của mình xem nàng là người cường tráng đến mức nào.
Lại nhìn thấy mái tóc đen rối tung, cùng một gương mặt tuyệt sắc, là gương mặt mà hắn vĩnh viễn sẽ không quên, trầm tĩnh mà mỉm cười trên lưng con tuấn mã đang phi nhanh.