Chương 5.2

Bởi vì chiến đấu cơ giáp quanh năm, các kẽ hở của khoang đều lấp đầy phân tử pheromone của Sở Thiên Yến. Chỉ cần đóng cửa lại, một lượng lớn mùi sẽ tản ra, nồng độ cao hơn nhiều so với bên ngoài.

"Thơm quá..." Lương An Nguyên si mê ngửi, ngón tay cầm bút đều đang run rẩy, vị trí dưới thân cũng cứng lên theo khiến hắn xấu hổ vô cùng.

Hỏng rồi.

Đúng là… hỏng rồi.

Nhưng hắn không có cách nào để khống chế được chính mình.

Lương An Nguyên mắng chửi trong lòng, hắn rất muốn ức chế loại phản ứng sinh lý này. Nhưng sự si mê Sở Thiên Yến của hắn đã sớm vượt qua tình yêu đơn giản, căn bản đã nằm ngoài khống chế của hắn.

“Ha…” Tiếng rêи ɾỉ đau khổ phát ra từ miệng người đàn ông, ngón tay cầm bút cũng thả ra. Lương An Nguyên luồn tay vào hạ thân của mình, hắn nghĩ chỉ sờ một chút rồi xong nhưng mặt Sở Thiên Yến không ngừng xuất hiện lúc ẩn lúc hiện trong tiềm thức của hắn. Kết hợp với loại mùi thôi tình này khiến hắn không thể ngừng động tác của mình, càng sờ càng hưng phấn.

"Ha..." Từ trong cabin liên tục truyền ra âm thanh vừa run rẩy vừa đứt quãng nhưng lại kì quái và ấm áp. Sở Thiên Yến đứng ở dưới đợi thật lâu cũng không thấy người phía trên có phản ứng gì anh không kiềm được mà đi lên kéo nhẹ cửa cabin.

"Này…" Anh quát một tiếng với vẻ mặt khó chịu. Anh rất muốn kéo người này ra, nhưng sau khi thấy hành động của Lương An Nguyên, mặt anh như trướng lên, gân xanh nổi lên như muốn nổ.

Vậy mà tên này dám thủ da^ʍ trong khoang cơ giáp của anh ư? Hử? Tên này bị điên à?

“Lương An Nguyên!!!" Sở Thiên Yến nghiêm mặt gọi tên hắn, anh tóm lấy cổ áo hắn rồi đá hắn xuống khoang cơ giáp ngay lập tức.

Từ nơi này cách mặt đất khá cao, nếu như hơi không cẩn thận, rất có thể ngã và bị thương nặng. Lương An Nguyên bám vào khung ngoài của cơ giáp, thiếu chút nữa hắn sẽ ngã xuống. Nhưng hắn thấy nhìn Sở Thiên Yến đá chân tới cũng không né nên cứ ăn xuống theo thang cuốn rồi ngã rầm xuống đất.

“Cậu muốn chết đúng không? "Sở Thiên Yến đi tới túm lấy cổ áo hắn. Nghe tiếng hít thở vừa dồn dập vừa sợ hãi của hắn, anh đấm vài đấm vào mặt Lương An Nguyên.

"A…" Trên mặt truyền đến nỗi đau đớn dữ dội không phải người bình thường nào cũng chịu được, Lương An Nguyên nhìn chằm chằm mặt Sở Thiên Yến, chẳng tránh né gì. Hắn như một pho tượng điêu khắc, chấp nhận hậu quả việc hắn đã vượt quá khuôn phép.

Sở Thiên Yến thấy sự bất thường của hắn, anh dừng động tác ngay lại. Anh thấy Lương An Nguyên cứ nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng và hạ thân càng thêm rõ ràng của hắn bèn chán ghét quay mặt đi.

Tởm chết mất, bị anh đánh mà còn cương lên được ư?

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy.

"Cậu đúng là rất kinh tởm." Anh túm chặt cổ áo hắn, siết đến độ Lương An Nguyên không thể thở được. Giây tiếp theo, anh liền rời khỏi chỗ cũ không muốn tiếp tục nữa.

Thật ghê tởm.