Chương 11

Chu Hàm Thanh vẫn còn đang oán hận, “Ngoài anh ta ra thì còn ai có tư cách chiến đấu với Tương Chích Dực chứ? Nếu không được thì tôi đổi với cậu.”

“Cậu không thể thắng hắn ta.” Vân Phi chầm chậm lên tiếng sau lớp chăn.

Mặt Chu Hàm Thanh đỏ ửng, y như bị sỉ nhục, “Cậu không thấy cảm động hả? Tôi định thi lại vì cậu luôn đó.” Thật ra sự thật như thế này không cần phải nói thẳng.

Vân Phi nhìn y, hắn lẳng lặng rúc vào chăn, vẻ ngoan ngoãn này khiến Chu Hàm Thanh nhìn mà vừa tức vừa cười. Sau một lát, như thể nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên y lại nói, “Bây giờ cậu định ngủ tiếp à?”

Lúc này trời đã tối rồi, nếu ngủ tiếp sẽ tới sáng mai. Vân Phi mở mắt ra, thong thả chui ra khỏi đệm chăn, lấy áo khoác tới gần.

Chu Hàm Thanh ngầm hiểu, lấy một ống thuốc thử từ tủ đông ra, nhét vào lòng bàn tay Vân Phi. Ống thủy tinh lành lạnh tiếp xúc với đầu ngón tay nóng ấm của Vân Phi, khiến sương trắng bám lên thành ống.

Vân Phi mở ống thuốc ra, đổ chất lỏng màu trắng trong ống thuốc thử vào miệng, chất lỏng lạnh lẽo sền sệt như một con rắn nhỏ chảy vào cơ thể, khiến người hắn lạnh toát.

Đầu ngón tay Vân Phi khẽ run lên, sau đó hắn bình tĩnh leo xuống giường, mặc áo khoác.

“Đã muộn thế này mà cậu còn đi đâu nữa?”

Chu Hàm Thanh nhíu mày cảnh giác hỏi.

Y bước tới chỉnh áo khoác cho Vân Phi, khẽ khuyên hắn, “Cậu vừa uống thuốc xong, sức khỏe không ổn, vào buổi tối còn có gió lạnh nữa, cậu sẽ bị cảm đấy.”

“Cậu cũng biết là lần nào tôi uống thuốc xong cũng thấy nóng mà, không ra ngoài hóng mát thì khó chịu lắm.” Cuối cùng Vân Phi cũng nói chuyện, hắn hất tay Chu Hàm Thanh ra, cài cúc áo lại.

Chu Hàm Thanh chớp mắt, “Tôi đi với cậu.”

Vân Phi cười nhạo, “Có phải lần đầu tiên đâu nào, tôi có đi lạc được đâu?”

Nói xong, hắn vén sợi tóc rủ xuống trước mặt Chu Hàm Thanh lên tai y, “Sáng mai cậu còn phải nộp báo cáo, mau tranh thủ làm đi, còn chuyện kỳ thi cơ giáp, để tự tôi nghĩ cách là được.”

Hình như vành tai của Chu Hàm Thanh hơi nóng lên, y đảo mắt, rồi như là nghiêm túc suy nghĩ, y nói:

“Vậy thì cậu về sớm chút nhé, tôi sẽ giúp cậu trong chuyện kỳ thi.”

Vân Phi không cãi với y nữa, sau khi đạt được mục đích, hắn đi ra ngoài.

Hiện giờ là mùa hè, dẫu có thế nào cũng sẽ không lạnh, nhưng với Vân Phi, đâu chỉ là không lạnh, da dẻ của hắn đã bắt đầu lạnh đi, dù là gió khô nóng mùa hè thổi qua, da hắn cũng sẽ ửng đỏ.

Rất đúng với câu trêu chọc của đám người kia – hắn giống Omega hơn cả Omega.

Vân Phi đi vòng quanh sân sau ký túc xá như thường lệ, rồi đợi những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình cách đó không xa biến mất, hắn mới đi đến một góc vắng người.

Rõ ràng đây là một vườn hoa nhỏ bị bỏ hoang, hoa và dây leo khô nằm đầy dưới đất, khi giẫm lên chúng sẽ phát ra tiếng “loạt soạt” giòn giã. Vân Phi tìm được một cái bồn rửa mặt không dùng đến, bên cạnh bồn rửa mặt cùng ống nước, có rất nhiều rêu và dây leo, còn có mùi hôi thối nhàn nhạt, đó là nơi dù là Alpha không có thói sạch sẽ cũng thấy bẩn, mà hắn lại như không quan tâm.